NGƯỜI ĐƯA TIN 289

NƠI CHIA SẺ THÔNG TIN ĐA CHIỀU VỀ MỌI VẤN ĐỀ
  • TRƯỜNG SA - HOÀNG SA VÀ NHỮNG CHUYỆN CHƯA BAO GIỜ KỂ

    Hôm trước, mình đặt câu hỏi về việc các bạn suốt ngày phê phán Người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Việt Nam "nhai đi nhai lại" các thông điệp phản đối khi Trung Quốc có hành vi xâm phạm chủ quyền của Việt Nam, vậy theo các bạn chúng ta phải làm gì?

  • NGUYỄN VĂN HÓA - TỪ CON ĐƯỜNG PHẠM TỘI BÁN NƯỚC ĐẾN CON ĐƯỜNG VÀO NHÀ GIAM

    Năm 2013, Nguyễn Văn Hóa đã lập tài khoản Facebook “Nguyễn Văn Hóa (Maria Luygonjaga)” tại địa chỉ www.facebook.com/Nguoidaxatoi để kết bạn, trao đổi thông tin với các đối tượng như Lê Đình Lượng, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Hoàng Đức Bình.

  • NHẬN BIẾT THỦ ĐOẠN MỚI CỦA KẺ THÙ ĐỐI VỚI CÔNG NHÂN

    Trong tình hình mới, các thế lực thù địch vẫn luôn câu kết chặt chẽ với nhau để thúc đẩy từ “diễn biến hòa bình” sang “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” nội bộ ta, chống phá Đảng, Nhà nước và giai cấp công nhân Việt Nam với cấp độ và cường độ ngày càng quyết liệt, thâm hiểm hơn.

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

LINH MỤC GIÁO PHẬN VINH CƯ XỬ NHƯ CÔN ĐỒ VÀ CÁI KẾT!


Như tin đã đưa, sau khi phát hiện băng rôn của Giáo xứ Đông Kiều bị rách, Linh mục quản xứ Nguyễn Ngọc Ngữ (Xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu, Nghệ An) đã yêu cầu Công an xã Diễn Mỹ lên để lập biên bản sự việc vì cho rằng, chính quyền chỉ đạo phá băng rôn (vì trước đó, đại diện chính quyền đã đề nghị Linh mục, HĐMV giáo xứ tháo các băng rôn để treo băng rôn nhân dịp 2/9/2017 nhưng Giáo xứ không thực hiện). Và điều đáng nói trước hôm các băng rôn này bị rách, đã có một trận mưa lớn kèm theo gió khiến nhiều nhà bị tốc và hư hỏng nhẹ! 
Thông tin cá nhân Linh mục Nguyễn Ngọc Ngữ (Nguồn: FB). 

Do Công an xã Diễn Mỹ chỉ xuống lập biên bản mà không có động thái xử lý gì nên sau đó Linh mục Ngữ đã buông lời hăm doạ rằng: "Đm... Tau rung chuông cái là cả nghìn người, bay giỏi lắm vài chục thằng công an dân phòng chứ mấy." 

Tưởng sự việc chỉ thế là hết và khi chính quyền đến treo băng rôn kỷ niệm ngày Quốc khánh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, sáng ngày 30/8/2017, Linh mục Ngữ tiếp tục huy động giáo dân dựng cổng chào tại khu vực xóm 5 của xã Diễn Mỹ mà không xin phép với ý đồ đòi cấm xóm 5 treo cờ Tổ Quốc, biểu ngữ mừng Quốc Khánh. 

Cũng xin nói thêm là khu vực xóm 5 chỉ có một số hộ giáo dân, giáo xứ Đông Kiều chủ yếu sống tại khu vực xóm 6 của xã này!




Một số hình ảnh về sự việc xảy ra hôm 30/8/2017 (Nguồn: FB). 

Bức xúc trước hành vi ngang ngược của Linh mục Nguyễn Ngọc Ngữ, rất đông bà con lương dân trên địa bàn đã có mặt và nhanh chóng hạ cổng chào do bà con giáo dân xứ Đông Kiều mới dựng (theo sự chỉ đạo của Linh mục Ngữ) và treo các băng rôn mừng Quốc khánh 2/9 lên! 

Trước sự việc hết sức bất ngờ này, Linh mục Ngữ đã nhanh chóng có mặt và tuyên bố sẽ rung chuông tập trung giáo dân để trả đũa lại. 

Nhưng nhục nhã thay cho vị chủ chăn sinh năm 1977 tại Gx La Nham, xã Nghi Yên, huyện Nghi Lộc sau 4 lần rung chuông chỉ có hơn 30 giáo dân kéo đến. Trong khi đó, bức xúc trước thái độ xấc láo của vị Linh mục này, người dân từ các nơi kéo về càng đông. Và trước sự thất thế và nhục nhã đến ê chề của vị Linh mục này, dân chúng hò reo mừng mùng 2 tháng 9. 

Cũng có thông tin, trước đó do dự báo phức tạp xảy ra nên người dân xã Diễn Mỹ cũng đã sắm kẻng, áo, cờ như là Sơn Hải đã từng làm để răn đe, xử lý các hoạt động phức tạp của Linh mục Nguyễn Đình Thục và giáo dân xứ Song Ngọc (Quỳnh Ngọc, huyện Quỳnh Lưu) trước đây. 

Nguồn: Blog Mõ Làng

VÀI LỜI VỚI CHỦ NGHĨA XÉT LẠI CỦA BÁO TUỔI TRẺ VÀ TỘI ÁC CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA ! (nên đọc)

VÀI LỜI VỚI CHỦ NGHĨA XÉT LẠI CỦA BÁO TUỔI TRẺ VÀ TỘI ÁC CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA !
(nên đọc)

Báo Tuổi trẻ đang tuyên truyền về một nhóm học giả, giáo sư xuất bản cuốn sách từ điển, đại ý, từ nay về sau không gọi chế độ VNCH là ngụy quân, ngụy quyền nữa???
Vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu và bàn luận nhé!
Về bản chất của quân đội ngụy và ngụy quyền tay sai thì Bác Hồ đã nhiều lần đề cập trong kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ bằng những câu như: "Chúng dựng lên ngụy quân, ngụy quyền dùng làm công cụ phản quốc hại dân.", "Chúng nuôi dưỡng ngụy quyền, ngụy quân làm công cụ hại dân phản nước." v.v.
Lưu ý rằng Bác Hồ không nói những người

trong hàng ngũ ngụy quân, ngụy quyền là những kẻ phản nước, hại dân, mà Bác nhận định họ đã bị Pháp, Mỹ sử dụng làm công cụ phản nước hại dân. Như vậy, những người tốt nhưng yếu, kém, không có thực lực, bị thời thế đẩy đưa thì vẫn có thể bị giặc lợi dụng làm công cụ hại dân, phản nước. Như vậy việc những cá nhân lính ngụy, sĩ quan ngụy tốt hay xấu, bản thân có yêu nước hay không, là việc không liên quan.
Bác Hồ nổi tiếng về khả năng có thể nói rất lâu mà không nói vấp hay nói hớ 1 chữ, nhận thức sự việc tuyệt đối chính xác, và câu "làm công cụ hại dân phản nước" của Bác cho thấy cách dùng từ của Người rất tỉ mỉ và cực kỳ chính xác.
Bác Hồ nhận định về ngụy quyền - ngụy quân như thế cũng không phải là Bác ghét bỏ, thù hận gì họ, trái lại Bác Hồ vẫn xem họ là đồng bào bình thường, chỉ vì tình thế bắt buộc, bị bắt lính, gia cảnh cơ hàn, cuộc sống khó khăn, hoặc bị giặc tẩy não, nhồi sọ v.v. thì mới đi lính cho giặc.
Trong quá khứ, Bác đã viết rất nhiều lá thơ, chuyển vào Nam và giao cho các tổ chức binh vận, ngụy vận, tìm cách đưa những lá thơ này đến tay đồng bào lính ngụy trong vùng tạm chiếm: "Thư gửi các ngụy binh" (thập niên 50), "Vận động ngụy binh" (thập niên 50), "Lời kêu gọi ngụy binh quay về với Tổ quốc" (thập niên 50), "Ngụy binh giác ngộ" (thập niên 60) v.v. Đảng cũng nhiều lần ra Nghị quyết và có nhiều văn kiện yêu cầu đẩy mạnh công tác “ngụy vận”. Xem công tác ngụy vận là một phần của công tác dân vận, chứ không xem là địch, công tác ngụy vận là một phần của công tác binh vận, nhưng lại có khác biệt với công tác địch vận (nhắm vào người Pháp và người Mỹ).
Trong lịch sử thật ra chẳng có ai thật sự muốn bán nước, không có ai nghĩ rằng mình bán nước. Xưa nay chưa hề có một hợp đồng nào kiểu tôi giao cả quốc gia cho anh, anh trả cho tôi bao nhiêu tiền. "Bán nước" chỉ là một cách lên án của dân gian và sự phán xét nghiêm khắc của lịch sử và hậu thế, nhằm giáo dục con em không để lâm vào tình cảnh tương tự. Đó là thuộc văn hóa suy nghĩ, tư duy, tâm tư tình cảm của dân tộc, và đó cũng là nhân sinh quan của dân tộc Việt Nam. Chứ hoàn toàn không có hận thù gì ở đây, người Việt Nam đa số có lòng khoan dung và vị tha.
Người ta kết tội những nhân vật đứng đầu như Kiều Công Tiễn, Trần Ích Tắc, Trần Kiện, Lê Chiêu Thống, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu vào tội danh bán nước là để ghi nhận một tấm gương xấu cho hậu thế rút kinh nghiệm, mang tính chất răn đe cho con cháu đời sau. Chứ người ta không kết tội những quân nhân, tướng lĩnh, sĩ quan cấp dưới. Lịch sử kết tội Lê Chiêu Thống chứ không kết tội Lê Quýnh, Hoàng Phùng Tứ, Trần Quang Châu... Lịch sử kết tội Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu chứ không kết tội Ngô Quang Trưởng, Hoàng Xuân Lãm, Cao Văn Viên, Trần Văn Đôn...
Như vậy cách nhìn đúng đắn là: Ngụy quyền và ngụy quân đúng là do giặc dựng lên để mị dân, hợp thức hóa cuộc xâm lược, và phục vụ cho cuộc xâm lược. Còn riêng những cá nhân trong bộ máy đó, nếu không còn liên quan gì nữa, không còn gây ra gì nữa, và chiến tranh đã qua lâu, xã hội ổn định, không khí thanh bình, thì nên xem họ là những người bình thường.
Lịch sử đã sang trang mới, và thực tế cũng cho thấy những người lính ngụy, sĩ quan ngụy, tướng tá ngụy như các ông Trần Chung Ngọc, Nguyễn Hữu Hạnh, Dương Văn Minh, Nguyễn Cao Kỳ, Đỗ Mậu, Nguyễn Phương Hùng và nhiều người khác trong lúc này vẫn đáng tôn trọng hơn những người từng là "Bộ đội cụ Hồ" mà đã thoái hóa, biến chất, đón gió trở cờ, trở thành kẻ phản bội, phản quốc như Hoàng Văn Hoan, Bùi Tín, Dương Thu Hương, Trần Anh Kim theo ngoại bang chống phá đất nước hay những kẻ tha hóa biến chất, trở thành sâu bọ tham nhũng, lũng đoạn, cắn nát đất nước và chế độ.
Tóm lại: Lịch sử thì phải nhận thức đúng. Những cá nhân trong quá khứ thì thông cảm, bỏ qua và tôn trọng như một người bình thường! Đây là cách tiếp cận hợp tình hợp lý. Chúng ta tôn trọng cá nhân các ông Dương Văn Minh, Nguyễn Cao Kỳ, nhưng trong lịch sử chúng ta vẫn phải ghi nhận là hai ông từng làm tướng cho Pháp, Mỹ, trong thời Pháp thuộc hai ông có Pháp tịch, là công dân Pháp và đi lính cho Pháp, đeo huân chương Pháp, được Pháp phong chức, được Pháp rồi Mỹ trả lương. Bỏ qua, gác lại quá khứ, tha thứ ... không có nghĩa là quên lãng, từ bỏ. Khép lại quá khứ không có nghĩa là đóng lại, khóa lại quá khứ. Lịch sử và các tiểu sử, trong đó có những giai đoạn lầm lạc của một số nhân vật nên được ghi nhận chính xác. Xem như đó là một bài học lịch sử để răn dạy con cháu đời sau.
Lịch sử luôn được người Việt hàng nghìn năm nay sử dụng như một phương tiện để đề cao, ca ngợi những tấm gương tiết liệt, làm tấm gương sáng cho hậu thế, và răn đe những gương xấu phản dân hại nước, rước giặc vào nhà.
Đó là một cách thức truyền lửa của dân ta nghìn năm nay từ thời mở nước và trong suốt những thời kỳ giữ nước, đời này noi theo gương tốt của đời nọ, thế hệ trước truyền lại ngọn đuốc cho thế hệ sau. Đánh giặc là đúng, chống ngoại xâm là đúng, theo giặc là sai, bán nước là sai. Với tinh thần “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”. Bất cứ ai “rước voi về giày mả tổ”, “cõng rắn cắn gà nhà” đều bị lịch sử chê trách, lên án.
Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, những cuộc đụng độ xảy ra giữa quân Việt Nam và quân ngụy là vì lính ngụy bị giặc Mỹ đẩy ra đánh thay họ, chết thay họ, tránh thương vong cho quân đội của họ. Việt Nam chỉ đánh giặc xâm lược Mỹ, không coi ngụy là một nước, không công nhận cái gọi là “nước Việt Nam Cộng hòa” và chưa bao giờ tuyên bố chiến tranh với ngụy. Việt Nam chỉ tiến hành chiến tranh với Mỹ. Đây là cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước chứ không phải là “chống ngụy cứu nước”.
Việt Nam muốn kết thúc chiến tranh thì phải đánh thắng Mỹ, muốn giải quyết chiến tranh thì phải nói chuyện với Mỹ, với người chủ. Trong suốt cuộc chiến này, VN không chú trọng đánh ngụy và chỉ chú trọng đánh Mỹ với cả 3 mũi giáp công: Chính trị, quân sự, ngoại giao. Vì ta biết rõ dù có diệt được ngụy mà Mỹ vẫn còn đó thì họ chỉ việc dựng lên một ngụy quyền khác và bắt thanh niên miền Nam đi lính bằng các đợt cưỡng bách quân dịch quy mô. Không đánh bại được Mỹ thì không diệt được ngụy, chém đầu này sẽ mọc đầu khác. Không thắng được ông chủ thì ông chủ chỉ việc tuyển dụng và đưa lên những tay sai mới. Cho nên muốn chấm dứt chiến tranh thì phải đánh thẳng vào cái gốc, cái rễ, cái nguồn gốc chiến tranh, cái nguồn gây ra chiến tranh, cái nguồn đang tiến hành xâm lược, cái cỗ máy chiến tranh đang điều hành cuộc chiến. Đánh cho “Mỹ cút” rồi mới đến “ngụy nhào” như câu thơ chúc Tết mà Bác Hồ tặng miền Nam đã nói. Bác đã tài tình lồng vào 2 giai đoạn chiến lược “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào” vào câu thơ của mình ngay trong lúc Mỹ đang mạnh, chưa cút, và ngụy chưa nhào.
Việt Nam cũng chưa bao giờ đàm phán, nói chuyện với ngụy, vì biết có nói chuyện với ngụy thì cũng vô ích, không giải quyết được gì. VN muốn gì thì tìm Mỹ mà nói, mà đối thoại, mặc cả, giao dịch, trao đổi v.v. Mục tiêu của cuộc kháng chiến là: Quét sách tên giặc xâm lược cuối cùng và tất cả các ngụy quyền của giặc xâm lược ra khỏi miền Nam của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mà quân đội Mỹ đang chiếm đóng bất hợp pháp (Miền Nam của Việt Nam DCCH quy định rõ ràng trong hiến pháp 1946, 12 khu hành chính và quân sự tháng 11 năm 1946, bao gồm cả miền Nam Việt Nam, Hiệp định Genève về Đông Dương, Hiến pháp 1959).
Nhìn chung thì cả trong nước và nước ngoài đều không để ý nhiều đến vai trò của ngụy quyền trong cuộc chiến Việt - Mỹ. Người ta đề cập nhiều đến vai trò của Hà Nội và Washington nhiều hơn. Lý do rất đơn giản là vì đây là cuộc đụng độ lịch sử giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, một bên có sức mạnh con người, một bên có sức mạnh khoa học công nghệ. Họ mới là hai nhân vật chính cần đề cập tới. Ngụy Sài Gòn có vai trò mờ nhạt và lãng nhách, không đáng phải đề cập và vì thế người ta thấy không cần nhắc nhiều đến.
Nhìn lại thì thấy quả thật là vai trò của chế độ Sài Gòn, quân đội Sài Gòn rất mờ nhạt trên các phương tiện truyền thông quốc tế. Các tài liệu đa chiều trên thế giới rất ít nói về ngụy Sài Gòn. Họ chú trọng đến vai trò của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam (họ gọi là “Việt Cộng”), và phía bên kia là Hoa Kỳ. Không có nhà nghiên cứu, nhà sử học, nhà báo nào tốn nhiều giấy mực, thời gian, công sức để viết về những chư hầu của Mỹ.
Trong lịch sử ngàn năm của dân tộc Việt Nam. Giặc ngoại xâm nào vào bờ cõi nước Việt thì cũng tạo ra một đội quân người bản xứ để cho quân ngoại xâm đỡ tốn xương máu, đỡ hao binh tổn tướng. Trong chiến tranh chống Việt Nam cũng vậy, lính Pháp, lính Mỹ đáng lẽ còn hao tổn hơn nhiều nếu không nhờ lực lượng ngụy quân đỡ đạn cho lính Pháp, lính Mỹ, giúp quân đội Pháp - Mỹ giảm thương vong.
Vì sao cuộc chiến chống Mỹ dễ xuyên tạc hơn các cuộc chiến chống xâm lược khác trong Việt sử?
Về kháng chiến chống Pháp, ngoài ông Nguyễn Gia Kiểng (chủ tịch của tổ chức "Tập hợp Dân chủ Đa nguyên", tai tiếng với cuốn sách "Tổ quốc Ăn năn" chê bai Bác Hồ, vua Quang Trung, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi và nhiều anh hùng dân tộc khác của VN) gọi kháng chiến chống Pháp là cuộc "nội chiến" (giữa Việt Minh và "Quốc gia") ra thì hầu hết đều thống nhất rằng đây là cuộc chiến chống ngoại xâm của dân tộc. Ngay cả những kẻ chống Cộng cực đoan cũng không thể phủ nhận nổi điều này, ngay cả sách giáo khoa ở miền Nam dưới thời Mỹ cũng phải ghi đây là cuộc chiến giữa "nhân dân Việt Nam" và thực dân Pháp (lờ đi vai trò lãnh đạo của Đảng và Hồ chủ tịch). Sở dĩ kháng chiến chống Pháp khó xuyên tạc là vì thực dân Pháp đã đô hộ, bóc lột, nô dịch dân ta trong suốt gần 1 thế kỷ Pháp thuộc, và khái niệm "trăm năm nô lệ giặc Tây" đã in ấn sâu đậm, khắc cốt ghi tâm trong lòng dân chúng.
Còn kháng chiến chống Mỹ dễ xuyên tạc hơn, do nó là cuộc chiến tranh xâm lược kiểu mới, trong thời đại mới, thông qua ngụy quyền mà nó dựng lên để kiểm soát miền Nam Việt Nam, khống chế khu vực và chiếm đoạt tài nguyên, trên danh nghĩa "tham chiến giúp đỡ đồng minh". Chứ trên danh nghĩa họ không trực tiếp trắng trợn gọi miền Nam VN là thuộc địa như thực dân Pháp trong thời Pháp thuộc, và cũng không chính thức sát nhập miền Nam VN vào lãnh thổ chính quốc như phong kiến Trung Hoa trong thời Bắc thuộc.
Đây là một hình thức xâm lược "văn minh" và ma giáo. Dân ta lại chưa kinh qua cuộc xâm lược kiểu này trong lịch sử, và trước đó Mỹ cũng chưa xâm lược, chiếm đóng, đô hộ nước ta với hình thức như thực dân Pháp đã làm trong thời Pháp thuộc. Cái gì mà mới mẻ, chưa có kinh nghiệm cho nó thì thường dễ gây nhiễu nhân tâm hơn.
Đó cũng là lý do vì sao mà trong thời Pháp thuộc suốt gần 100 năm, Việt Nam lại có nhiều Việt gian cam tâm làm tay sai đắc lực cho Pháp đến như vậy, nhiều hơn gấp trăm lần so với các cuộc chiến chống xâm lược phương Bắc. Đó là vì hình thức xâm lược của thực dân Pháp khác với hình thức xâm lược, đô hộ kiểu cũ của phong kiến Trung Hoa. Pháp không chính thức sát nhập Đại Nam vào lãnh thổ Pháp, mà sử dụng Đại Nam làm một thuộc địa (colony), làm một nơi để khai thác, vơ vét, bóc lột, trên danh nghĩa “bảo hộ” triều đình An Nam, An Nam vẫn có vua, nhà Nguyễn vẫn còn đó. Trước thời Pháp thuộc thì dân ta lại chưa kinh qua cách thức xâm lược và đô hộ như thế này, nên cũng có nhiều người mơ hồ về việc Pháp xâm lược Đại Nam, họ coi mình là đang phục vụ triều đình, chỉ huy lính Nam triều, chứ không nghĩ mình đang phục vụ cho Pháp, họ cho rằng Pháp đã đem ánh sáng văn minh phương Tây vào Đại Nam, giúp khai hóa dân tộc Việt, giúp Đại Nam có tự do tôn giáo, tự do truyền đạo, bảo hộ và giúp đỡ triều đình và đất nước ta, giúp người Việt chống Trung Hoa (quân Thanh, quân Cờ Đen, quân Cờ Vàng, quân Cờ Trắng v.v.), họ tự lừa dối bản thân, họ cố nghĩ như vậy, nhiều khi cũng chỉ để cho lương tâm không bị cắn rứt, tự an ủi bản thân, tương tự như nhiều người trong thời Mỹ sau này.
Trong lịch sử các nước, phía xâm lược luôn có những chiêu bài chính trị để hợp thức hóa hành động xâm lược, xâm phạm chủ quyền. Chiêu thức dựng lên một "đối tượng để giúp đỡ" là chiêu đã được dùng đi dùng lại từ ngàn xưa. Như nhà Minh "phù Trần diệt Hồ". Như Mông Cổ "giúp" Trần Ích Tắc làm vua. Quân đội Mãn Thanh "giúp" Lê Chiêu Thống khôi phục cơ nghiệp tổ tông và chống "giặc Tây Sơn" v.v. Nó luôn lặp lại với những hình thức khác nhau, nhưng bản chất thì vẫn vậy, “bình mới rượu cũ”.
Trong lịch sử Việt Nam, mỗi thời kỳ giặc xâm lược đều có những hình thức xâm lược khác nhau, và ngày càng tinh vi hơn. Mục tiêu xâm lược cũng có những khác biệt nhất định. Phong kiến Trung Hoa xâm lược Đại Việt, chiếm đất đai, sát nhập lãnh thổ Đại Việt vào Trung Hoa, biến đất Việt thành đất Trung Hoa, biến Đại Việt thành một quận huyện của họ. Và trong thời gian đô hộ thì không tồn tại triều đình người Việt.
Pháp bắt đầu xâm lược Đại Nam năm 1858, ép nhà Nguyễn ký hiệp ước dâng lên Nam Kỳ Lục tỉnh rồi lần lượt “bảo hộ” Bắc Kỳ và Trung Kỳ. Họ chiếm hữu và trục lợi ở Việt Nam và Đông Dương như một thuộc địa, nhưng trên danh nghĩa thì vẫn có vương quốc An Nam “độc lập”. Vẫn có triều đình Huế với các “hoàng đế” có ngai nhưng không quyền. Họ trực tiếp quản lý VN bằng Toàn quyền Đông Dương, và dưới trướng có rất nhiều cộng sự người Việt mà dân gian gọi là “chó săn” của Pháp. Họ thiết lập một hệ thống ngụy quyền quy mô, rộng lớn, bao gồm những lực lượng ngụy quân (lính Nam triều, lính khố xanh, khố đỏ, khố vàng) được huấn luyện chu đáo và chuyên nghiệp.
Cho thấy rằng Pháp cũng xâm lược, nhưng hình thức xâm lược, hình thức chiếm đóng, hình thức trục lợi là khác với phong kiến Trung Hoa. Pháp không chủ trương sát nhập Đông Dương vào “nước mẹ Đại Pháp”, mà chỉ muốn xơ múi, khai thác, bóc lột, vơ vét những lợi ích tài nguyên màu mỡ, những nguồn nhân lực, nô lệ, lao công phong phú ở đây. Tóm lại là hút cạn kiệt thuộc địa để làm giàu cho mẫu quốc.
Pháp không cần Việt Nam thành một phần của nước Pháp. Không coi Đông Dương là nước Pháp, mà họ coi Đông Dương và Việt Nam là một vùng thuộc địa (colony) để họ khai thác, họ coi họ là “nước mẹ” của thuộc địa này. Ngụy triều của người Việt được phép tồn tại và làm vật trang trí. Ngụy quân người Việt được xây dựng, trang bị, huấn luyện, và trả lương. Đây gọi là chủ nghĩa thực dân kiểu cũ, khi mà tên giặc không cần sát nhập lãnh thổ, cướp đất đai trên danh nghĩa, thay vào đó, họ mị dân bằng những tuyên bố “bảo hộ” sự “độc lập” của vương quốc An Nam trên danh nghĩa. Họ cho người Pháp vào trực tiếp quản lý, trực tiếp nắm lấy. Và các cộng sự người Việt chỉ là loại thừa hành cấp thấp. Người Pháp chỉ việc tha hồ bóc lột và nô dịch nhân dân bản xứ.
Hoa Kỳ viện trợ và giúp đỡ Pháp tái chiếm Việt Nam thất bại, sau đó trực tiếp nhảy vào rồi từng bước hất cẳng Pháp, thu nhận và nuôi dưỡng ngụy quyền và ngụy quân mà Pháp đã sử dụng và để lại. Thay tên đổi họ lại cho ngụy quân, ngụy quyền, tổ chức lại, xây dựng lại, vá lại, thay đổi tay sai, chỉ giữ “quốc kỳ” và “quốc ca”.
Cách thức xâm lược của giặc ngoại xâm theo tiến trình lịch sử, theo sự tiến hóa của văn minh nhân loại, cũng thay đổi và “nâng cấp” theo thời gian, càng lúc càng mị dân và được ngụy trang tinh vi hơn.
Mỹ xâm lược Việt Nam là xâm lược kiểu thực dân mới. Theo đó, ông chủ đứng ngoài thu lợi, quan sát, kiểm soát. Còn phần quản lý thuộc trách nhiệm của ngụy quyền bản địa, chứ giặc xâm lược không trực tiếp bắt tay vào làm như thực dân cũ. Tương tự như người đạo diễn đứng ngoài điều khiển, chỉ đạo, các diễn viên cứ thế mà diễn tuồng, đóng kịch. Đến khi diễn viên bất tài vô dụng quá mức, không đảm đương nổi vai diễn, vai trò, thì có khi đạo diễn phải nhảy ra sân khấu làm kép chính luôn, và 58 vạn quân Mỹ, trong giai đoạn 1964-1973, đã tiến vào tham chiến trực tiếp như bọn thực dân cũ, như xâm lăng thời phong kiến.
Do đó nếu chỉ nhìn các cuộc chiến tranh trong lịch sử hiện đại và ngày nay bằng cặp mắt phong kiến lạc hậu, chỉ biết đến các hình thức xâm lược của phong kiến từ xa xưa mấy ngàn năm trước, cứ phải có cùng một hình thức thủ đoạn chính trị, quân sự đó thì mới là xâm lược, thì thật là thiếu sót, lạc hậu, kém cập nhật.
"Thắng làm vua, thua làm giặc"?
Một luận điệu lệch lạc, phi thực tế thường xuất hiện sau ngày Việt Nam chiến thắng: "Được làm vua, thua làm giặc", "lý lẽ và chân lý thuộc về kẻ chiến thắng". Hai câu này đã có từ lâu và cũng đúng phần nào, tuy nhiên, những kẻ phản động đã lấy 2 câu này của người xưa rồi gán ghép bừa bãi và dùng những câu này để bóp méo bản chất của kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của Việt Nam.
Thực tế mà nói, hai câu trên không tuyệt đối đúng: Triệu Đà chiến thắng và có tuyên truyền thế nào thì An Dương Vương cũng không phải là giặc. Phong kiến Trung Hoa chiến thắng và có tuyên truyền đến thế nào thì Trưng Vương, Bà Triệu, Phùng Hưng, Mai Hắc Đế, Lý Nam Đế cũng không là giặc. Lý Phật Tử đã chiến thắng nhưng Triệu Việt Vương cũng vẫn không phải là giặc.
Nhà Minh chiến thắng và có tuyên truyền đến mức nào thì Hồ Quý Ly, Trần Giản Định, Trần Trùng Quang cũng không phải là giặc. Nhà Nguyễn chiến thắng và có tuyên truyền đến mức nào suốt hơn 100 năm thì người dân vẫn xem nhà Tây Sơn là anh hùng, không phải là giặc. Thực dân Pháp và bọn phản động trong thời Pháp thuộc dù có tuyên truyền đến thế nào thì các nghĩa quân cũng không phải là "giặc phiến loạn".
Giặc Pháp, giặc Mỹ và tay sai trong suốt hơn 30 năm chiến tranh, thắng bao nhiêu lần, nhưng dù có tuyên truyền đến mức độ nào thì cũng không biến được cuộc kháng chiến chống Mỹ thành cuộc "nội chiến", "ý thức hệ", "cuộc chiến quốc tế", "cuộc chiến ủy nhiệm". Thực tế lịch sử đã cho thấy: Chân lý không phải lúc nào cũng thuộc về kẻ chiến thắng, mà thuộc về nhân dân, thuộc về chính nghĩa dân tộc.
Chân lý chỉ thuộc về kẻ chiến thắng với điều kiện kẻ chiến thắng đó chính là nhân dân, là dân tộc, và lực lượng quân sự, chính trị mà dân tộc đó, nhân dân đó ủng hộ. Thực tế lịch sử khách quan thì không thể phủ nhận được.
Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Triệu Quang Phục, 11 sứ quân, nhà Hồ, nhà Hậu Trần, nhà Mạc, chúa Nguyễn, chúa Trịnh v.v. đều đã thua nhưng dân tộc Việt Nam không coi họ là giặc, là ngụy.
Còn các triều đình Huế thời Pháp thuộc, ngụy quyền Bảo Đại, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu v.v. thì dân ta đã gọi họ là ngụy, là giặc ngay trong lúc chưa chiến thắng, ngay trong lúc giặc chưa thua. Trước 1975, khi Mỹ - Việt chưa biết ai thắng ai thua thì dân miền Nam đã gọi ngụy quyền là “ngụy” rồi.
Quan niệm “thắng làm vua, thua làm giặc” cũng không phải lúc nào, thời nào cũng đúng với thực tế, đúng với lịch sử. Quan điểm này chỉ đúng trong những cuộc chiến nội bộ trong thời phong kiến. Trong lịch sử nước ta, giặc Đông Hán, giặc Minh, giặc Pháp từng chiến thắng nhưng họ vẫn mãi là giặc. Họ vẫn là giặc khi bắt đầu cuộc chiến, trong cuộc chiến và sau cuộc chiến, dù thời điểm nào thì vẫn đều là giặc.
Giặc là giặc, ngụy là ngụy, chính là chính, tà là tà, chính nghĩa là chính nghĩa, phi nghĩa là phi nghĩa, tự vệ là tự vệ, xâm lược là xâm lược, nội chiến là nội chiến, chống ngoại xâm là chống ngoại xâm. Những điều này không phụ thuộc vào sự duy ý chí của con người, cảm tính, cảm nghĩ của cá nhân, niềm tin cá nhân của con người, mà nó phụ thuộc vào thực tế lịch sử khách quan và bản chất của các đối tượng tranh đấu trong cuộc chiến đó. Bạn có nghĩ, tin, tuyên truyền cá đi trên bờ thì con cá vẫn lội dưới nước.
Dĩ nhiên trong trường hợp khoa học lịch sử, thì gọi thế nào ít nhiều có phụ thuộc phần nào đó vào góc độ lợi ích của quốc gia dân tộc liên quan, trong trường hợp của Đại Việt - Việt Nam nghìn năm nay thì đều có những tiêu chí rất rõ ràng, khó nhầm lẫn, để đánh giá, nhận định ai là giặc, ai là ngụy. Không thể chỉ vin vào kết quả thắng – thua hay thực lực yếu - mạnh rồi đánh đồng tất cả, đánh tráo khái niệm, cào bằng giá trị, vàng thau lẫn lộn, thiện ác bất phân.
Như tại miền Nam Việt Nam trong khi cuộc chiến vẫn đang diễn ra thì những cụ già từ thôn quê đến thành phố đã gọi Mỹ-ngụy là giặc, họ gọi thế ngay dưới mạng lưới truyền thông, sách báo, hệ thống tuyên truyền, và bộ máy trấn áp khổng lồ và tinh vi của giặc Mỹ và tay sai. Họ thấy khắp miền Nam đều dày đặc người Mỹ, lính Mỹ, “Tây ba lô” da trắng, mắt xanh mũi lõ. Những kẻ mà họ gọi là “chó săn” kia thì khúm núm trước quan thầy Hoa Kỳ, ai được chụp hình chung với người Mỹ là mặt mày tươi rói, kênh kiệu, vênh váo, sáng rỡ hẳn lên, rồi dựa thế của Mỹ lên mặt với đồng bào, cướp bóc, vơ vét, xách nhiễu, quấy rối, gây khó dễ. Thì họ coi Mỹ-ngụy là giặc là chuyện tất nhiên.
Bà con mình thấy bọn Việt gian chỉ đường và thông ngôn, thông dịch cho quân Mỹ đi càn quét khắp miền quê Nam Bộ, đi càn hết làng này sang thôn khác thì không gọi là giặc thì gọi là gì? Liên quan gì đến kết quả ai thắng, ai bại?
Thực dân Pháp đã từng chiến thắng hàng trăm cuộc chiến trong thời Pháp thuộc, từng tiêu diệt hàng trăm lực lượng nghĩa quân, lê máy chém trên khắp đất Việt chặt đầu hàng chục ngàn thủ lĩnh, lãnh tụ, tướng lĩnh của nghĩa quân. Nhưng thực dân Pháp mãi mãi là giặc, các ngụy triều ở Huế thời Pháp thuộc mãi mãi là ngụy, lính khố xanh, khố đỏ là ngụy, bọn tay sai đắc lực của Pháp như Trần Tiễn Thành, Hoàng Cao Khải, Trần Bá Lộc, Nguyễn Thân v.v. luôn luôn là ngụy, chắc chắn là ngụy. Dù bên nào thắng, bên nào thua thì lịch sử vẫn không thay đổi.
Vậy nên không gọi là ngụy thì là gì hả bầy lũ xét lại?
(Bài viết mang tính chất suy nghĩ cá nhân, không phản ánh, đại diện cơ quan tổ chức nào !)
nguồn: sưu tầm

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Phan Văn Phúc Tên Phản động thay hình đổi dạng

Phan Văn Phúc sinh năm 1953, là giáo dân quê ở xã Quỳnh Thọ, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, khi đất nước còn chiến tranh loạn lạc, trước đoàn quân ùn ùn ra trận cứu nước khỏi địch họa xâm lăng, Phúc cũng gia nhập quân ngũ, nhưng khi vào chiến trường, với bản tính phản phúc cộng với thấy chiến tranh quá ác liệt, y đã bỏ trốn sang Thái Lan sinh sống một thời gian, sau đó đã trốn sang Pháp rồi thay tên đổi họ cho đỡ bách nhục với cố hương với tên mới là Nguyễn Hoài Tiến (một mục đích nham hiểm nữa là coi như Phan Văn Phúc đã hi sinh trong chiến trường để gia đình được hưởng chế độ chính sách của Đảng và Nhà nước), thỉnh thoảng y cũng mò về Việt Nam nhưng ko bao giờ giám về xã Quỳnh Thọ vì sợ bị lộ bộ mặt phản phúc của mình. Tuy nhiên, y không dừng lại đó để làm phúc đức cho con cháu, y đã đi theo bọn 3 que để há mồm cắn về tổ quốc - nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Khi đã yên ổn bên Pháp, Phúc đưa em gái là Phan Thị Duyên qua Pháp với con đường du học, xong rồi trốn định cư bên đó luôn, một thời gian Duyên lấy chồng người quê ở Hà Tĩnh có với nhau 2 đứa con trai, nhưng vì hám danh, hám lợi, Duyên đã bỏ chồng người Việt để theo thằng tây lông người Pháp.
Hiện nay, với nòi phản động 2 anh em Phúc - Duyên đã chính theo bọn 3 que ăn tàn điếu đóm há mồm cắn về tổ quốc của mình để nhận những đồng tiền nhuận mõm trang trải cuộc sống bên trời tây.
Đề nghị các ngành chức năng cần vào cuộc để vạch trần tên phản động chuyên chửi Đảng, chửi Bác Hồ nhưng vẫn ngụy tạo là một liệt sỹ đã hi sinh để được hưởng chế độ chính sách của nhà nước.



VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI CHỐNG CỘNG!

VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI CHỐNG CỘNG!


 Thế giới trong con mắt những kẻ u mê chỉ có "tư bản" và "cộng sản". Thực ra, cuộc sống phong phú và đa dạng hơn nhiều. Những kẻ vỗ ngực là "chống cộng" thực ra chẳng hiểu gì về cộng sản. Nghĩa là, họ chẳng biết rằng họ đang chống cái gì? Từ khi sinh ra, họ chỉ biết ăn tiền của quan thầy Mỹ để chạy theo một "lý tưởng" viển vông mà chẳng đủ tri thức để biết mình sống để làm gì? Theo ai? Chống ai? Sống vì ai? Và chết vì ai? Tất cả đều mơ hồ, vô định... tôi chưa gặp bất kỳ học giả nào của VNCH cắt nghĩa được cho ngọn ngành những thứ họ nói ra, viết ra trong sự nghiệp chống cộng của họ. Trong đầu óc tăm tối của họ, họ chỉ biết người Mỹ đem đến cho họ cuộc sống sung sướng, xa hoa hơn những đồng bào của mình và đổi lại, họ bỏ mặc đồng bào cho quân đội ngoại bang đốt phá, hãm hiếp, tra tấn và tàn sát... tất cả lý tưởng của họ chỉ có vậy và chỉ có vậy. Đến khi, những kẻ mang đến cho họ những đồng bạc xanh "vạn năng" bị đánh đuổi khỏi mảnh đất hình chữ "S", họ chợt cảm thấy bơ vơ và gào thét "chúng tôi bị bỏ rơi" rồi nhanh chóng đu bám theo quan thầy, để lại một mảnh đất tang thương và bằm nát bởi số lượng bom đạn phá mọi kỷ lục về chiến tranh trong lịch sử nhân loại. Khi đó, trong đầu họ còn có chút gì là lý tưởng chống cộng nữa không, hay chỉ còn là cố giữ lấy mạng sống bèo bọt đã được đem ra cầm cố cho những đồng bạc xanh mà họ đã hưởng???

Đã có ai trong số họ, bao gồm cả những "học giả" danh tiếng nhất, giải thích được về những hình thái kinh tế - chính trị - xã hội hiện đang tồn tại trên thế giới bao gồm những thể loại nào!? Ngoài tư bản và cộng sản (XHCN), liệu có còn hình thái kinh tế - chính trị - xã hội nào khác hay không!? Thử lý giải cho tôi, Nhật Bản thuộc hình thái nào? CH LB Đức thuộc hình thái nào? Thuỵ Điển là tư bản hay cộng sản hay phong kiến? Gần hơn, Thái Lan, Malaysia các anh sẽ xếp họ vào thể loại nào? Thế còn các nước cánh tả ở Trung Mỹ và Nam Mỹ thì sao? Trung Đông thuộc thể loại nào? Châu Phi gồm bao nhiêu nước là Tư bản, bao nhiêu nước là Cộng sản? Tôi đố anh nào tìm ra được một học giả VNCH trước đây giải thích được những câu hỏi đó!?

Tóm lại, các anh chẳng có một chủ thuyết, một lý thuyết, một lý tưởng nào cả, ngoài lý tưởng nhảy múa theo những đồng bạc xanh mà quan thầy Mỹ vung ra một cách vô tội vạ khi các anh để cho người Mỹ mặc sức thoả mãn thú tính trên phần đất các anh quản lý ở MNVN.

Đến nay, đã non nửa thế kỷ, từ ngày các quan thầy tháo chạy, các anh cũng nối gót đu bám theo. Các anh còn hy vọng gì, cơ hội gì ở mảnh đất mà các anh đã dâng tặng cho ngoại bang mặc sức tàn phá, mảnh đất mà các anh đã rũ áo ra đi, mảnh đất mà các anh vẫn hàng ngày nguyền rủa!? Vậy mà, đời các anh dường như chưa đủ, các anh nhồi nhét, dậy bảo con cháu mình tiếp tục "sự nghiệp" của mình, tiếp tục cầu khẩn và chống phá Đất nước mà cha ông các anh ngàn đời gìn giữ và bồi đắp. Để làm gì? Đạt mục đích gì khi mà chính những quan thầy của các anh đã bỏ cuộc từ lâu, họ không còn ném cho các anh những đồng bạc xanh vạn năng để làm việc đó nữa, họ chỉ trợ cấp cho các anh khoản tiền cứu đói đủ để tồn tại mà không trở thành vô gia cư, thành cái bang để "tri ân" cho "công lao" phỉ báng tổ tiên, sát hại đồng bào, tàn phá đất nước của các anh mà thôi. Con cháu các anh, đã và sẽ nối tiếp "sự nghiệp" của cha ông chúng, sẽ lại tiếp tục chửi bới, thoá mạ và chống phá Đất nước này, Dân tộc này nếu các anh không sớm thức tỉnh và dũng cảm thừa nhận tội lỗi và giải thích lại cho chúng biết về sự thật, về bản chất cái gọi là lý tưởng mà các anh đã từng theo đuổi...

Tôi không mê tín, nhưng có những lúc nhận thấy tâm linh là có cơ sở. Tôi dần nhận ra dường như có một thế giới khác cùng tồn tại với thế giới chúng ta đang sống, một thế giới lâu bền hơn, kỳ bí hơn, quyền năng hơn vẫn đang chi phối cuộc sống của chúng ta, kiếp trước, kiếp này và những kiếp sau nữa. Và rằng, xin nhắn nhủ với các anh, sống sao để còn có kiếp sau, để còn được đầu thai làm người, để còn được giữ trong vòng luân hồi của tạo hoá. Theo tôi được biết, những kẻ táng tận lương tâm, trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra tội ác sẽ bị đày xuống địa ngục và không được đầu thai theo kiếp luân hồi. Mà trong những tội nặng nhất có những tội như phản bội Tổ quốc, bán nước hại dân, sát hại đồng bào...

Khuyên các anh sớm sám hối và dạy bảo con cháu, đừng tạo thêm NGHIỆP cho bản thân và gia đình, dòng họ nữa nhé!
Nguồn Vũ Ninh

TRỊNH VĨNH BÌNH VI PHẠM PHÁP LUẬT VIỆT NAM LẠI CỐ TÌNH LA LÔI

Trịnh Vĩnh Bình.
Sinh năm 1947 tại Sóc Trăng, Trịnh Vĩnh Bình cùng vợ con vượt biên năm 1976 rồi định cư tại Hà Lan. Từ năm 1981 đến tháng 8/1998, Bình nhập cảnh Việt Nam 63 lần và cứ mỗi lần như thế, Trịnh Vĩnh Bình lại đem theo vàng, đôla Mỹ. Tổng cộng, số tài sản mà Bình mang vào là 2.338.250 USD cùng 96 ký vàng.
Tại thời điểm này, luật pháp Việt Nam chưa cho phép Việt kiều được mua bán, sở hữu, đứng tên nhà cửa, đất đai. Trịnh Vĩnh Bình đã bỏ ra toàn bộ vốn pháp định để thành lập Công ty Tín Thành, chuyên mua bán nông, thủy hải sản và nhờ Trịnh Hiền Thanh làm hộ khẩu giả cho mẹ vợ là bà Nguyễn Thị Thi, cho các em vợ là Phạm Thị Huệ, Phạm Thị Bé, Phạm Thị Tuyết Hằng. Tất cả những người này đã có hộ khẩu thường trú tại huyện Lai Vung, tỉnh Đồng Tháp nhưng lại có thêm hai hộ khẩu nữa ở Tp. HCM và huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu.
Bên cạnh đó, vợ chồng cháu gái của Trịnh Vĩnh Bình là Trịnh Mộng Kiều, Triệu Văn Dữ và ngay như Trịnh Hiền Thanh, ngoài hộ khẩu chính thức ở Tp. HCM, vẫn được Trịnh Vĩnh Bình chỉ đạo làm thêm hộ khẩu ở Bà Rịa - Vũng Tàu. Tất cả những việc này không ngoài mục đích để họ có thể đứng tên, sở hữu nhà cửa, đất đai dưới hình thức mua bán, và xin nhận đất trồng rừng theo chương trình 327.
Từ đó cho đến ngày vụ án bị Cơ quan An ninh Điều tra tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu khởi tố, thông qua những người thân, Trịnh Vĩnh Bình đã nắm trong tay 11 căn nhà, 114 nền nhà và 2.847.745m2 đất. Bên cạnh đó, Bình thành lập Liên doanh trồng rừng Bình Châu rồi chỉ đạo nhân viên, đưa hối lộ 510 triệu đồng cho Tạ Quang Luyện, là cán bộ Công ty Phát triển nhà tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, thời điểm năm 1992, và Nguyễn Văn Huế, cán bộ Chi nhánh Phát triển kinh tế nông thôn phía Nam (cũng vào thời điểm ấy), để mẹ vợ cùng các em vợ Trịnh Vĩnh Bình được nhận 216 hécta đất trồng rừng.
Tuy nhiên, mục đích của Trịnh Vĩnh Bình là nhằm đầu cơ đất đai nên 216 hécta này, Bình chỉ trồng rừng cho có. Khi UBND huyện Long Đất, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu tiến hành kiểm tra, số đất ấy hầu như vẫn giữ nguyên hiện trạng khi giao cho mẹ vợ Trịnh Vĩnh Bình.
Hợp thức hóa các thủ tục xong xuôi, Trịnh Vĩnh Bình bắt đầu bán nhà, bán đất để thu lợi mà Bình gọi là “chuyển nhượng thành quả lao động”. Cho đến ngày vụ án bị khởi tố, Bình đã kiếm được từ việc “chuyển nhượng thành quả lao động” 19.806.500.000 đồng. Trước những chứng cứ cụ thể, ngày 11/12/1998, TAND tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu đã tuyên phạt Trịnh Vĩnh Bình 13 năm tù giam, nhưng vẫn cho Bình được tại ngoại.
Bình làm đơn kháng án. Gần một năm sau, khi Tòa Phúc thẩm TAND tối cao tại Tp. HCM mở phiên xét xử, thì Trịnh Vĩnh Bình chạy vào Bệnh viện Chợ Rẫy xin... cấp cứu với lý do lên cơn cao huyết áp. Khi bác sĩ thông báo cho cán bộ Toà án rằng Trịnh Vĩnh Bình hoàn toàn khỏe mạnh thì Bình mới chịu lên xe.
Qua xem xét một số tình tiết, Tòa phúc thẩm tuyên phạt Trịnh Vĩnh Bình 11 năm tù giam, đồng thời tịch thu những tài sản phạm pháp, tổng cộng 6,1 tỉ đồng và 480 lượng vàng.
Lợi dụng việc vẫn còn được cho tại ngoại, Trịnh Vĩnh Bình bỏ trốn.
Đến đầu tháng 4/2005, Bình chính thức gửi đơn tới Trung tâm Trọng tài quốc tế về giải quyết các tranh chấp trong lĩnh vực đầu tư, trụ sở tại Stockholm, Thụy Điển, đồng thời nhờ tổ hợp luật sư đa quốc gia Covington Burling, London, Anh và Washington, Mỹ, kiện Chính phủ Việt Nam, đòi bồi thường thiệt hại 100 triệu USD. Một luật sư của Tổ hợp Covington Burling cho biết: “Ông Bình không đích danh khởi kiện Chính phủ Việt Nam nhưng trong trường hợp này, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu là bị đơn và khi đã đưa ra Tòa án quốc tế thì Chính phủ Việt Nam là đại diện”.

Riêng Trịnh Vĩnh Bình tuyên bố: “Vụ kiện sẽ là điều bất lợi cho Việt Nam khi kêu gọi đầu tư nước ngoài, đặc biệt là kêu gọi người Việt hải ngoại. Vụ kiện sẽ cho người ta một chứng cứ là chuyện đầu tư ở Việt Nam hết sức rủi ro...”.
Qua những lời ấy, có thể thấy mục đích của Trịnh Vĩnh Bình không đơn thuần là chuyện kiện tụng, mà còn cố tình dựng lên một bức tranh đen tối về môi trường kinh doanh tại Việt Nam, nhằm gây hoang mang cho những người đã, đang và sẽ đầu tư vào Việt Nam.
Luật sư Phan Văn Thành, làm việc trong Công ty luật Nam Cali, phát biểu: “Tôi không tin rằng chuyện đầu tư ở Việt Nam hết sức rủi ro như lời ông Trịnh Vĩnh Bình. Nếu rủi ro thì các công ty Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan, Mỹ, Pháp, Đức... đã không ào ạt đổ tiền đổ của vào đây. Ngay tại Nam Cali, theo tôi biết đã có ít nhất 200 doanh nhân người Việt về Việt Nam làm ăn, có người đem về hàng triệu đôla, kể cả giới luật sư chúng tôi, cũng đã có người về mở văn phòng đại diện”.
Luật sư Nguyễn Đức, ở Dallas, Texas nhận định: “Tôi chưa được đọc chi tiết về vụ việc này nhưng theo tôi, nếu về Việt Nam làm ăn và vẫn còn giữ quốc tịch Việt Nam, và mọi hành động vi phạm pháp luật xảy ra trên lãnh thổ Việt Nam, thì bị xử lý là chuyện hiển nhiên, kiện thế nào được”.
Theo luật sư Trương Xuân Tám, Trưởng Văn phòng Luật sư Trương Xuân Tám, trụ sở đặt tại thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu: “Bản án đã không bị Tòa tối cao xét xử lại theo trình tự giám đốc thẩm hoặc tái thẩm nên nó đã có hiệu lực pháp luật. Không một quốc gia nào hoặc một tổ chức trọng tài nào có quyền bác bỏ bản án hình sự này. Như vậy, Trịnh Vĩnh Bình phải có nghĩa vụ chấp hành hình phạt nhưng ông ta đã bỏ trốn. Về mặt pháp lý, Việt Nam cần phát lệnh truy nã và làm việc với quốc gia mà Trịnh Vĩnh Bình đang cư trú, để tiến hành dẫn độ ông ta về nhằm đảm bảo việc thi hành án”.

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

Chủ tịch nước Trần Đại Quang xuất hiện – Đập tan mọi luận điệu xuyên tạc!!!

Thanks@@@
Ngày 28/8/2017, tại phủ chủ tịch, Đồng chí Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã tiếp Đại sứ Cuba – ông Herminio Lopez Diaz,  Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Cộng hoà Cuba tại Việt Nam đến chào từ biệt nhân kết thúc nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam.
Chủ tịch nước Trần Đại Quang tiếp đại sứ Cu Ba ngày 28/8/2017.

Tiếp đó, sáng ngày 29/8/2017, tại Trụ sở Bộ Quốc phòng, Quân ủy Trung ương tổ chức Hội nghị đánh giá kết quả lãnh đạo, chỉ đạo việc quán triệt, triển khai thực hiện một số nhiệm vụ về quân sự, quốc phòng và công tác xây dựng pháp luật liên quan đến lĩnh vực quốc phòng trong thời gian qua.

Đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Bí thư Quân ủy Trung ương chủ trì hội nghị. Dự hội nghị có đồng chí Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch nước, Ủy viên Thường vụ Quân ủy Trung ương; đồng chí Nguyễn Xuân Phúc, Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ, Ủy viên Thường vụ Quân ủy Trung ương; Đại tướng Ngô Xuân Lịch, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó bí thư Quân ủy Trung ương, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Chủ tịch nước Trần Đại Quang làm việc với Bộ Quốc Phòng ngày 29/8/2017.

Trước đó, ngày 21/8/2017,Chủ tịch nước Trần Đại Quang có bài phát biểu được đăng tải rộng rãi trên các báo trong nước với tiêu đề: Tăng cường công tác bảo đảm an toàn, an ninh mạng trong tình hình mới

Nhân dịp kỷ niệm 72 năm ngày truyền thống của lực lượng CAND Việt Nam.

Tuy nhiên, Trước đó, trên nhiều trang mạng internet đã xuất hiện những tin đồn bịa đặt, xuyên tạc về tình hình sức khỏe của Chủ tịch nước Trần Đại Quang. Chúng rêu rao rằng Chủ tịch nước Trần Đại Quang bị ung thư, bị ám sát phóng xạ… Mục đích thâm độc và sâu xa của các thế lực phản động, thù địch và những phần tử xấu là  nói xấu các đồng chí Lãnh đạo Đảng và Nhà nước, xuyên tạc tình hình nội bộ, làm nhiễu loạn dư luận xã hội. Từ đó, làm ảnh hưởng đến niềm tin nhân dân, gây tâm lý hoang mang, bất an cho người dân.

Nhưng sự thật về những hoạt động gần đây của Đồng chí Trần Đại Quang  đã chứng minh và vạch trần bản chất đê hèn và đập tan mọi luận điệu xuyên tạc của các đối tượng và tổ chức phản động.
Qua sự việc này, người dân một lần nữa càng thấy rõ âm mưu thâm độc, sự xuyên tạc và dã tâm của các thế lực phản động, thù địch và các phần tử xấu lợi dụng mạng xã hội để chống phá đất nước và cuộc sống yên bình của nhân dân chúng ta.


Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

HÀNG LOẠT CÁN BỘ LÃNH ĐẠO LIÊN QUAN ĐẾN FORMOSA LÊN THỚT

Chiều 28/8, thông tin từ Tỉnh ủy Hà Tĩnh cho biết, Ban Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh này vừa có quyết định thi hành kỷ luật đối với các cán bộ, đảng viên vi phạm về việc thiếu trách nhiệm trong lãnh đạo, chỉ đạo; buông lỏng quản lý, điều hành; thiếu kiểm tra, giám sát trong quá trình thực hiện; để xảy ra các vi phạm trong thẩm định, phê duyệt, cấp phép và quản lý Nhà nước liên quan đến Dự án khu liên hợp gang thép và Cảng nước sâu Sơn Dương thuộc công ty TNHH Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh.
Đặng Văn Thành, Tỉnh uỷ viên, Bí thư Đảng uỷ, Phó Trưởng ban Quản lý khu kinh tế tỉnh Hà Tĩnh.
Cụ thể, thi hành kỷ luật bằng hình thức khiển trách đối với các ông: Đặng Văn Thành, Tỉnh uỷ viên, Bí thư Đảng uỷ, Phó Trưởng ban Quản lý khu kinh tế tỉnh; Ngô Đình Vân, Phó Chủ tịch Liên đoàn Lao động tỉnh, nguyên Phó Trưởng ban Quản lý khu kinh tế tỉnh; Phạm Văn Tình, Đảng ủy viên, Phó Giám đốc sở Xây dựng.
Thi hành kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo đối với các ông Võ Tá Đinh, Bí thư Đảng ủy, Giám đốc sở Tài nguyên và Môi trường; Hoàng Thanh Tùng, Đảng ủy viên, Phó Trưởng ban Quản lý khu kinh tế tỉnh.
Trước đó, thực hiện nội dung thông báo số 203-TB/UBKTTW của Ủy ban Kiểm tra Trung ương ngày 10/3/2017 và các văn bản chỉ đạo của BTV Tỉnh ủy Hà Tĩnh về việc kiểm tra, xử lí sai phạm của cán bộ, đảng viên liên quan đến dự án Formosa, UBKT Tỉnh ủy Hà Tĩnh đã tích cực vào cuộc.
Sau quá trình thanh kiểm tra, vào cuối tháng 7 vừa qua, UBKT Tỉnh ủy Hà Tĩnh đã công bố các sai phạm của 10 cán bộ đảng viên. 5 ông, gồm Thành, Đinh, Vân, Tình, Tùng bị đề nghị phải xem xét, xử lý kỷ luật.
5 cán bộ còn lại gồm: Trần Xuân Tiến - Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Sở Xây dựng; Phạm Trần Đệ và Phan Thăng Long, cùng là Phó trưởng Ban quản lý Khu Kinh tế tỉnh; Phan Lam Sơn và Nguyễn Hùng Mạnh (cùng là Phó Giám đốc Sở TN&MT) được kết luận là có khuyết điểm, vi phạm, tuy chưa đến mức phải xem xét, xử lý kỷ luật, nhưng phải được kiểm điểm, rút kinh nghiệm sâu sắc.

LÊ VĂN SƠN SẴN SÀNG BỊ BẮT GIAM LẦN 02!


Ngày 25/8/2017, lúc 20:21, Tài khoản Facebook Lê Văn Sơn (Paulus Lê Sơn) đăng tải một stt thách thức như sau: 
"Tôi đã sẵn sàng bị cộng sản bắt giam cầm tù lần thứ 02. Tôi đã ngoài tuổi 30 và chưa một lần kết hôn. Thế nhưng khi tôi ủy quyền cho cậu ruột để làm giấy chứng nhận độc thân thì chính quyền địa phương quyết tâm không chứng nhận cho tôi. Họ nói rằng tất cả giấy tờ văn bản liên quan đến Lê Văn Sơn đều bị chặn. Họ nói rằng, buộc Lê Văn Sơn phải về địa phương để làm việc với họ. Cũng theo đó, theo thông tin dân làng cho biết những ngày vừa qua an ninh tỉnh Thanh Hóa và huyện Hoằng Hóa ém quân tại xã Hoằng Trung để chờ bắt khi tôi trở về quê. Họ đến nhà cậu Phẩm - cậu ruột tôi để dò la về người vợ tương lai làm gì, ở đâu, như thế nào ? Và dò la về nhiều vấn đề khác liên quan đến cuộc sống của tôi. Tôi hoàn toàn phản đối việc nhà cầm quyền địa phương xâm phạm quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của tôi qua việc không chứng nhận độc thân cho tôi. Tôi khẳng định lại một lần nữa là tôi Vô Tội trong bản án mà cộng sản đã quy án hồi 2011 và vì thế, tôi không chấp nhận án quản chế 04 năm ( từ 03.8.2015 đến 03.8.2019). Cộng sản đã giết chết, chia cắt tình mẫu tử của tôi bây giờ lại rắp tâm khiến tôi không được lấy vợ sinh con sao ?
 Có vẻ như bản chất của Lê Văn Sơn cũng như bao nhà đấu tranh dân chủ khác, họ không hiểu gì về pháp luật, mà chỉ lợi dụng cơ hội để lên án chính quyền. Được biết theo quy định, để được đăng ký kết hôn, cần phải có giấy xác nhận tình trạng độc thân (là 1 loại giấy xác nhận tình trạng hôn nhân). Từ giấy xác nhận trên, cơ quan chức năng mới biết được anh/chị đang độc thân hay đã có vợ/chồng để cấp chứng nhận đăng ký kết hôn. Trường hợp anh/chị yêu cầu cấp Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân đã có vợ hoặc chồng nhưng đã ly hôn hoặc đã chết thì phải xuất trình bản án, quyết định ly hôn, hủy kết hôn, văn bản thỏa thuận ly hôn đã có hiệu lực pháp luật… để chứng minh hoặc bản sao trích lục hộ tịch tương ứng. Anh/chị cũng phải xuất trình bản chính một trong các giấy tờ là: hộ chiếu, chứng minh nhân dân, thẻ căn cước công dân hoặc giấy tờ khác có dán ảnh và thông tin cá nhân do cơ quan có thẩm quyền cấp, còn giá trị sử dụng để chứng minh về nhân thân, kèm giấy tờ chứng minh nơi cư trú. Khi có đủ những giấy tờ trên, anh/chị phải đến UBND xã nơi thường trú hoặc tạm trú để thực hiện cấp Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân. Trong thời hạn 3 ngày, kể từ ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ, công chức tư pháp - hộ tịch kiểm tra, xác minh tình trạng hôn nhân và cấp 1 bản Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân cho anh/chị nếu đủ điều kiện. Trường hợp anh/chị đã từng đăng ký thường trú tại nhiều nơi khác nhau, thì anh/chị có trách nhiệm chứng minh về tình trạng hôn nhân của mình. Nếu không chứng minh được, Chủ tịch UBND cấp xã có văn bản đề nghị UBND cấp xã nơi anh/chị đã từng đăng ký thường trú kiểm tra, xác minh về tình trạng hôn nhân của anh/chị. Nếu thấy đủ cơ sở, UBND cấp xã cấp Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân cho anh/chị ngay trong ngày nhận được văn bản trả lời.
Vậy lý do Lê Văn Sơn chưa được cấp “chứng nhận độc thân” là gì? Đơn giản, Sơn không chứng minh được tình trạng hôn nhân của mình thì theo quy định "Chủ tịch UBND cấp xã có văn bản đề nghị UBND cấp xã nơi anh đã từng đăng ký thường trú kiểm tra, xác minh về tình trạng hôn nhân của người đó. Nếu thấy đủ cơ sở, UBND cấp xã cấp Giấy xác nhận tình trạng hôn nhân cho anh ngay trong ngày nhận được văn bản trả lời" như đã giải thích bên trên.  Trong khi đó Lê Văn Sơn lại là một kẻ lang bạt kỳ hồ, không đăng ký tạm trú, tạm vắng thì không ai có thể cấp cho hắn giấy xác nhận tình trạng hôn nhân hoặc gửi văn bản về UBND xã nơi hắn đã từng đăng ký thường trú kiểm tra, xác minh về tình trạng hôn nhân. Và UBND xã  Hoằng Trung đã thực hiện theo đúng quy định của pháp luật khi từ chối không câos giấy chứng nhận độc thân cho Lê Văn Sơn khi không nhận được Giấy yêu cầu xác minh của UBND xã mà hiện nay Sơn tạm trú.
Theo chủ thớt được biết Lê Văn Sơn (Paulus Lê Sơn) đang sống chui sống lủi như một con chó hoang. Thời gian qua Sơn gặp phải nhiều scandal như vụ Lê Văn Sơn bị tài khản facebook tên Uyên Lê tố lừa tình, chối bỏ con đẻ và gần đây nhất là Sơn bị chính đồng bọn của mình là nhà “dân chủ” Đỗ Đức Hợp vạch trần bộ mặt  thật. Hợp chỉ ra rằng Sơn là kẻ chuyên lừa tiền và tình, là dân chủ cuội hay còn được các chị em phụ nữ gọi là “dâm chủ cuội”; đội mác dân chủ đấu tranh cho tự do dân chủ để lừa gạt tình tiền và nó chính là một kẻ dối Chúa, gạt người, phản bội anh em... Đỗ Đức Hợp ccũng chỉ ra rằng y có bằng chứng (do facebook Thanh Trần xác nhận) về việc Lê Văn Sơn mặc dù được các hội nhóm chi trả hết tiền nhà nhưng vẫn chưa thỏa mãn còn gọi ra nước ngoài xin của đồng bào hải ngoại 2000 USD để chi trả tiền nhà trong một năm, trên thực tế là để ăn tiêu trác táng. Bên cạnh đó Hợp cũng chia sẻ bộ mặt chuyên đi lừa tình của Sơn, nào là các em Thúy Vy Nguyễn, Thúy Phạm rồi cả Nguyễn Yến Nhi... một danh sách người tình dài dằng dặc.  
Vậy Lê Văn Sơn là ai mà thách thức chính quyền, chửi bới cộng sản? Lê Văn Sơn sinh năm 1985 quê  ở thôn Trinh Hà-Hoằng Trung- Hoằng Hóa - Thanh Hóa, facebook cá nhân của Sơn là Paulus Lê Văn Sơn. Sơn là người công giáo có cấu kết với tổ chức phản động, có quan hệ mật thiết với nhóm đối tượng chống đối nhà nước như Lê Quốc Quân và một số tu sĩ cực đoan. Sơn thường xuyên thu thập tin tức về khiếu kiện, việc đấu tranh của cơ quan công an với các đối tượng chống đối, các vấn đề bức xúc, nhạy cảm để phục vụ hoạt động tuyên truyền chống nhà nước Việt Nam. Trở thành thành viên nhóm “doanh nhân trí thức cộng hòa” do Quân phụ trách, Sơn đã tham gia 2 lớp huấn luyện về kỹ năng truyền thông công giáo. Từ ngày 12 đến 13-7-2011, Sơn sang Thái Lan tham gia khóa huấn luyện “Quang Trung 711”,là một trong số những cộng tác viên đắc lực nhất cho các báo đài phản động trong và ngoài nước.
Năm 2011, sau một thời gian theo dõi lâu dài, có đủ căn cứ và cần chặn đứng hành vi nguy hiểm của nhóm đối tượng này, Cơ quan điều tra Bộ Công an đã ra lệnh bắt 14 đối tượng trong tổ chức phản động về tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, theo khoản 1 và khoản 2 - Điều 79 - Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Trong đó, ba đối tượng Hồ Đức Hòa; Lê Văn Sơn; Đặng Xuân Diệu là ba thành viên cốt cán, tích cực nhất trong các hoạt động phá hoại.  Trong phiên tòa sơ thẩm, Lê Văn Sơn bị xử phạt 13 năm tù giam về tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân. Nhưng đến phiên tòa phúc thẩm, do thái độ ăn năn hối cải của Sơn nên Tòa phúc thẩm đã ra phán quyết 4 năm tù giam và 4 năm quản chế sau khi mãn hạn tù. Tưởng chừng như sau phiên tòa phúc thẩm, con người Lê Văn Sơn sẽ tốt lên nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Paulus Lê Văn Sơn mãn hạn tù sau 4 năm chấp hành án. Nhưng khi đối tượng này gặp gỡ đồng bọn và giăng ra khẩu ngữ “tự do sau 4 năm tù oan trái & bất công” thì thật đáng tiếc, bản chất của đối tượng này vẫn không thay đổi và còn manh động, tích cực chống đối hơn trước.
Paulus Lê Văn Sơn là thành viên của nhóm Doanh Trí Công giáo Hà Nội và là phóng viên của Truyền thông Chúa Cứu Thế Việt Nam. Đây là đối tượng núp dưới bóng tôn giáo để thực hiện các hoạt động đen tối của mình, chủ yếu là phục vụ lợi ích cá nhân. Do núp dưới vỏ bọc tôn giáo nên Lê Văn Sơn đã thực hiện những hành vi phạm tội công khai, ngang nhiên. Đối tượng này móc nối, câu kết với các tổ chức phản động người Việt Nam lưu vong và các thế lực thù địch ở nước ngoài, để tập hợp lực lượng thành tổ chức chính trị phản động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân bằng hình thức “bất bạo động”, thực hiện âm mưu "diễn biến hòa bình" nhằm chống phá cách mạng Việt Nam.

 Cõ lẽ như Lê Văn Sơn không dám bước chân về quê hương nên mới ủy quyền người cậu của mình đi xin “Giấy chứng nhận độc thân”.  Dám thách thức chính quyền, sẵn sàng bóc lịch lần 02, vậy tại sao vẫn cứ trốn chui, trốn lủi, không dám trình diện vậy Sơn?
BT@

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

KHI DONALD TRUMP “MỸ” TIẾP TỤC ÁP ĐẶT LÊN AFGHANISTAN

Đã từng có một Kabul - Afghanistan sầm uất và thân thiện
Afghnistan từng là vùng đất rất bình yên và mến khách vào khoảng những năm thập niên 60 – 70 của thế kỷ trước. Đặt chân tới đây trong khoảng thời gian từ 1969-1974, nhiếp ảnh gia người Pháp Francois Pommery kịp ghi lại khung cảnh mê hoặc và những con người thân thiện.
Ấy vậy mà, sau vụ 11/9/2001, Mỹ và đồng minh đã đã tàn phá, khiến đất nước này phải chịu nhiều đau thương mất mát. Thử hỏi nhân quyền, bình đẳng giữa các dân tộc ở đâu? Hay đó chỉ áp đặt của Phương Tây đối với các nước bé.
Tưởng chừng như khi Donald Trump lên làm Tổng thống ông sẽ chấm dứt sự can thiệp về quân sự của Mỹ tại Afghanistan. Ấy vậy mà, theo Phát biểu trên truyền hình tối 21-8 giờ Mỹ (8 giờ sáng 22-8 theo giờ Hà Nội), Tổng thống Donald Trump cho biết, mục tiêu của chiến lược mới mà Mỹ theo đuổi tại Afghanistan là ngăn chặn việc các tay súng Hồi giáo biến Afghanistan thành "thiên đường an toàn", làm bàn đạp cho các cuộc tấn công nhằm vào Mỹ. Tổng thống Trump khẳng định, Mỹ sẽ tiếp tục hỗ trợ Chính phủ Afghanistan và giúp người dân Afghanistan làm chủ tương lai của mình. Không biết Mỹ sẽ giúp người dân Afghanistan làm chủ đất nước họ, hay chính Mỹ sẽ làm chủ cả người dân và đất nước Afghanistan.
Bên cạnh đó, thông tin trên do báo The Washington Post công bố ngày 22-8. Theo đó, bức ảnh được chụp từ năm 1972, trong ảnh là 3 người phụ nữ đi bộ trên đường phố ở thủ đô Kabul – Afghanistan.
Bức ảnh những phụ nữ mặc váy ngắn ở thủ đô Kabul. Ảnh: TWITTER

Cố vấn an ninh quốc gia Mỹ, ông H.R. McMaster, thuyết phục Tổng thống Donald Trump rằng văn hoá phương Tây có thể quay trở lại Afghanistan nếu Washington gửi thêm quân đội tới nước này. Điều này chả khác nào chính Mỹ sẽ áp đặt Mỹ vào đất nước Afghanistan.
Reuters dẫn lời một số quan chức tiết lộ nhà lãnh đạo Mỹ đã phê chuẩn kế hoạch điều khoảng 4.000 binh sĩ để bổ sung cho lực lượng gồm 8.400 quân nhân Mỹ đang được triển khai tại Afghanistan của Bộ trưởng Quốc phòng James Mattis.
Không biết sự việc sẽ như thế nào, nhưng thiết nghĩ nhân dân Afghanistan và những gia đình Mỹ có con tham chiến tại nước sở tại đã chán ngấy với cuộc chiến này của Mỹ.
Trước và đang chiến tranh. Chênh lệnh 40 năm. Nguồn: Internet.
So với Việt Nam, một quốc gia đang hòa bình mà vẫn tồn tại những con cẩu 3/ vẫn đang rêu rao nhằm lật đổ sự hòa bình của đất nước thì thật đáng khinh bỉ. Có lẽ việc chửi bới mới là cái kho lương thực mà cha Tây ùn ra cho cờ vàng 3/ nuôi sống bản thân.

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Nguyên tổng giám đốc VN Pharma lãnh 12 năm tù

Ngày 25-8, TAND TP.HCM bắt đầu tuyên án vụ buôn lậu, làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan, tổ chức xảy ra tại Công ty Cổ phần VN Pharma.
Tại phần tranh luận, LS của bị cáo Nguyễn Minh Hùng (nguyên chủ tịch kiêm tổng giám đốc Công ty VN Pharma) đã đề nghị tòa xem xét ý thức chủ quan của bị cáo chỉ là sai phạm có phải là dấu hiệu của tội buôn lậu không?
LS của bị cáo Võ Mạnh Cường (giám đốc Công ty TNHH Thương mại hàng hải quốc tế H&C) đề nghị trả hồ sơ để điều tra bổ sung làm rõ các vấn đề bởi bị cáo không làm giả các giấy tờ và không biết gì về việc làm giả giấy tờ thuốc. Việc giám định không đảm bảo tính khách quan, chính xác
Các bị cáo đang nghe tòa đọc nhận định. Ảnh: HY
Toà bắt đầu nhận định:
Vai trò của bị cáo Hùng: bị cáo Hùng không tiến hành tính chính xác của các tài liệu thuốc đã chỉ đạo nhân viên làm thủ tục nhập; biết rõ nguồn gốc, xuất xứ không đạt chuẩn vẫn nhập thuốc về bán, VKS truy tố bị cáo là có căn cứ
Về việc đề nghị lập hội đồng giám định khác của LS, VKS cho rằng kết luận trong hồ sơ đúng pháp luật, khách quan nên không đồng ý.
Ngoài ra, bị cáo Hùng và Cường đã bàn bạc thỏa thuận nhập thuốc, cụ thể đặt mua thuốc tân dược của hãng Helix pharmaceuticals (Canada) để bán và đấu thầu cung cấp cho các bệnh viện ở Việt Nam. Cơ quan điều tra, Bộ công an xác định, từ năm 2013 đến 19/9/2014, Hùng thông qua Cường làm giả giấy tờ, con dấu để được Bộ y tế cấp phép nhập khẩu thuốc và buôn lậu 9.300 hộp thuốc Capicitabine 500mg không rõ nguồn gốc, kém chất lượng, trị giá hàng buôn lậu 251 ngàn USD.
Trong vụ án, Cơ quan điều tra kết luận Phạm Văn Kiệt (giám đốc Cty Dược Sài Gòn) đã giúp sức qua hành vi sử dụng con dấu, chữ ký bất hợp pháp, giúp Cty VN Pharma nhập khẩu thuốc. Như vậy Hùng có vai trò tích cực nhất phạm tội buôn lậu, LS cho là không có ý thức buôn lậu là không chính xác.
Để thực hiện việc buôn lậu, Hùng đã có hàng loạt hành vi mới có thể nhập thuốc có điều kiện chặt chẽ. Ngay sau khi nhập thuốc nghe lô hàng không đạt chuẩn đã niêm phong và báo cáo rồi đem đi giám định không để thuốc bán ra ngoài
Bị cáo Cường có bàn bạc, thỏa thuận nâng khống giá thuốc giúp cho Hùng buôn lậu số thuốc trên. Việc đề nghị trả hồ sơ giám định lại chất lượng thuốc là không cần thiết bởi các bị cáo đang bị truy tố, xét xử về hành vi buôn lậu
Xét vai trò và tính chất của hành vi phạm tội, mức án dành cho hai bị cáo Hùng, Cường phải là ngang nhau. Các bị cáo khác có vai trò giúp sức trong việc buôn lậu.
Tòa nhận định mức án dành cho hai bị cáo Hùng, Cường phải là ngang nhau. Ảnh: HY
Vụ án chưa gây hậu quả, vì lô thuốc chưa đưa ra thị trường là tình tiết để xem xét giảm nhẹ cho các bị cáo.
Đối với các đối tượng có liên quan, toà án sẽ tiếp tục kiến nghị làm rõ vai trò họ.... Trước đó toà đã từng trả hồ sơ yêu cầu làm rõ nhưng VKS cho không đủ cơ sở để truy cứu họ.
Theo đó, Tòa tuyên án: bị cáo Nguyễn Minh Hùng và Võ Mạnh Cường: 12 năm tù; Nguyễn Trí Nhật 5 năm tù, Ngô Anh Quốc 4 năm tù; Phan Cẩm Loan 3 năm 6 tháng tù, Lê Thị Vũ Phương 3 năm tù cùng về tội buôn lậu.
Bị cáo Bùi Ngọc Duy 1 năm 6 tháng, Phạm Văn Thông 2 năm tù treo, Phạm Anh Kiệt 2 năm tù treo cùng về tội làm giả con dấu, tài liệu của cơ quan tổ chức. 
Kiến nghị cơ quan chức năng làm rõ vấn đề hoa hồng và trách nhiệm của một số cá nhân cụ thể có liên quan.