Để xây dựng một xã hội tiến
bộ thì hoạt động phản biện đóng một vai trò rất quan trọng. Coi trọng và tạo điều
kiện cho phản biện xã hội cũng chính là biểu hiện của dân chủ. Phản biện là nền
tảng của phát triển, bởi tư duy phê phán chính là nền tảng của tư duy sáng tạo.
Nhận thức rõ vai trò của phản
biện xã hội, thời gian qua Đảng và Nhà nước đã có nhiều chủ trương, chính sách mới nhằm tăng cường, phát huy chức năng phản biện xã hội của các tổ chức, cơ quan, đoàn thể và đông đảo nhân dân.
Tuy nhiên, để phản
biện xã hội có tác dụng thì cần hiểu rõ thế nào là phản biện. Phản biện là dùng
chứng cứ, lập luận để bác bỏ chứng cứ, lập luận đã được đưa ra trước đó để làm
rõ đúng – sai. Trong phản biện phải có các luận cứ để làm rõ cái đúng, cái sai
của vấn đề đang tranh luận.
Vì vậy, phản biện
khác với góp ý kiến, kiến nghị (không đòi hỏi phải có đủ căn cứ khoa học, thực
tiễn). Phản biện bao hàm cả biện luận và phản biện luận, chứ không chỉ là đồng
tình, xuôi chiều. Trong phản biện không chỉ là bác bỏ, phủ định, mà có thể có cả
sự bổ sung, làm rõ hơn vấn đề từ các góc độ, phương diện khác nhau. Do đó, phản
biện không đồng nhất với phản bác, bài xích. Phản biện có nội hàm rộng hơn phản
bác. Phản bác chỉ là một khả năng, một tình huống có thể có trong phản biện.
Vậy nhưng, với sự
mở rộng dân chủ của đất nước, thời gian qua đã có không ít những hoạt động mang
danh phản biện nhưng thực chất chỉ là phản bác, bài xích, thậm chí biến thành
phản động khi chăm chăm phủ nhận, bôi đen tất cả.
Phản động là gì?
Đó là những hành động chống phá, đi ngược lại tiến trình phát triển của xã hội,
nên phản động có thể là bất kể ai gây cản trở sự phát triển. Phản động là “những
kẻ mộng du đi lùi” như có nhà tư tưởng đã định nghĩa, vậy mà nhiều người, nhất
là..trí thức lại thường giãy nảy khi ai đó nhắc họ là “tư tưởng phản động”!
Một số biểu hiện
phản động mang danh phản biện ở Việt Nam, từ các vị có học hàm học vị đến các
nhà “chính trị rau lang”:
+ Phản đối tất tần
tật các chương trình, dự án kinh tế xã hội của chính phủ, từ dự án điện hạt
nhân, đường sắt cao tốc Bắc Nam đến sân bay Long Thành, hay các dự án khu công
nghiệp, khu đô thị mới. (Nếu được mời làm ..cố vấn, cam đoan rằng các vị sẽ
không phản đối).
Đầu thập kỷ 90,
khi về Hà Nội được gặp một số vị giáo sư tiến sỹ, tôi cũng đã bị ngợp nên hùa
theo các vị đó khi cho rằng xây dựng cầu Thăng Long là lãng phí, không cần thiết
(thực tế là cho đến 1995, chờ cả buổi cũng mới có một vài xe đi qua). Đến nay
như thế nào thì mọi người đã rõ, không chỉ cầu Thăng Long mà tổng cộng đã có tới
7 cây cầu vào Hà Nội mới cơ bản đáp ứng được nhu cầu giao thông, đó chính là tầm
nhìn xa trong quy hoạch phát triển.
+ Phản đối,
không đồng tình với chính sách ngoại giao đa phương của đất nước, nhất nhất đòi
phải “thoát Trung, bài
Trung” để thân Mỹ, thậm
chí bài xích cả Nga để lấy lòng Mỹ.
Những người có
tư duy đó không hiểu được rằng, Việt Nam mà “theo Mỹ” để chống Tàu
thì sẽ ngay lập tức trở thành Ukraina thứ hai, khi theo đuôi Mỹ và phương Tây để
chống Nga mà không hiểu “nước xa không cứu được lửa gần” và bọn đó cũng
đâu có muốn cứu!
Họ muốn Nga ủng
hộ Việt Nam về vấn đề Biển Đông nhưng lại hùa theo phương Tây cho rằng Nga xâm
lược Crimea, trong khi không chịu hiểu Crimea với Nga cũng như Hoàng Sa, Trường
Sa đối với Việt Nam.
+ Phủ nhận, xét
lại hệ tư tưởng, đòi từ bỏ chủ nghĩa Marx - Lenin, đòi đổi tên nước trở lại là “dân chủ cộng hoà”, đòi “phi chính trị
hoá quân đội”; Đánh tráo khái
niệm để xét lại, bôi đen lịch sử, bôi nhọ và hạ bệ các anh hùng dân tộc,...vv.
Đây là những biểu
hiện rõ ràng nhất của “phản biện biến thành phản động”, muốn kéo lùi lịch
sử. Riêng vấn đề “phi chính trị hoá quân đội” thì chỉ cần nhìn ngay sang Thái
Lan với hàng chục vụ đảo chính quân sự trong lịch sử, khi quân đội “phi chính
trị” lại mặc nhiên tự biến thành một lực lượng chính trị, ngự sơn quan hổ đấu,
mặc xã hội náo loạn rồi sau đó điều quân đàn áp, dẹp hết để tự lên nắm quyền!
+ Đánh đồng, lẫn
lộn quyền lợi trước mắt của một bộ phận nhỏ người dân với quyền lợi tối thượng
của cả dân tộc, lợi dụng chiêu bài "ý dân là ý trời" để đòi hỏi lợi
ích cho bộ phận nhỏ đó (trong đó không loại trừ mục đích kiếm tiền hoặc gây “tiếng vang” cho bản thân họ)
mà bất chấp việc gây mất ổn định xã hội, đòi hỏi xã hội phát triển nhưng không
chịu hy sinh dù chỉ mảy may.
Đó chính là thực
chất của hiện tượng một số kẻ đứng sau kích động, gây nên vấn nạn “dân oan” hiện nay ở các
nơi.
+ Vô tình hoặc cố
ý khi quy nạp những biểu hiện tiêu cực trong xã hội để từ đó thổi phồng, bôi
đen thực trạng xã hội, cho rằng cả chế độ đều đã bị tha hoá để kêu gào đòi thay
đổi thể chế.
Bạn thì sao, muốn
là chủ thể phản biện hay muốn được là phản động?
HẬU VỆ BIÊN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét