Hoàng Chi Phong - Joshua Wong, thanh
niên HongKong đang được hàng loạt các nhà “dân chủ cuội” ở Việt Nam tung hô lên
trời. Đáng ghê hơn, có nhiều kẻ còn mang hành động Chi Phong sang Đức (và sắp
tới là Mỹ) nhằm “tìm kiếm sự ủng hộ cho một HongKong độc lập” để so sánh với
việc Hồ Chủ Tịch ra đi tìm đường cứu nước năm xưa. Tất nhiên, mỗi người một góc
nhìn, nếu chỉ so sánh thì cũng thôi đi song nếu so sánh với thái độ nhạo báng,
đó đều là những kẻ khốn kiếp. Những kẻ trơ trẽn và vong ơn bội nghĩa.
Đám người ấy nói rằng Hoàng Chi Phong là đại diện của HongKong
vì có hàng triệu người ủng hộ anh ta, và họ dẫn bằng chứng về cuộc biểu tình
mấy tháng trước. Xin thưa, đó chỉ là hiệu ứng đám đông của những người HongKong
chống lại luật dẫn độ, họ không ủng hộ Hoang Chi Phong.
Nói cách khác, Hoàng Chi Phong không đại diện cho tâm tưởng
nguyện vọng của người Hong Kong, anh ta chỉ cầm đầu một nhóm người trẻ đang “nỗ
lực” muốn một Hong Kong độc lập, tách khỏi Trung Quốc. Còn độc lập để làm gì,
đạt được gì sau đó thì đám người này hoặc chả biết hoặc là không quan tâm.
Thay đổi một chế độ xã hội, đổi mới một bộ máy cầm quyền luôn sẽ
có một nhóm người được hưởng lợi, và kéo theo đó nhóm người khác sẽ mất đi lợi
ích. Thế mới có đấu tranh giai cấp, có cách mạng. Đúng sai thế nào chờ hạ hồi
phân giải đi. Nhưng ăn cây nào rào cây đấy. Có những người ăn cơm cộng sản
nhưng luôn mồm hô cộng sản bán nước hại dân, tôn Hoàng Chi Phong thành anh hùng
và chê thanh niên Việt Nam hèn nhát, không dám đấu tranh - tôi rất xem thường.
Dám cá rằng, chúng nó ra đường hô hào, trước tiên sẽ bị chính người dân phang
cho vỡ mõm, lúc đó lại mong công an nhanh nhanh đến giải cứu.
Nhờ có Hồ Chủ Tịch, Cách mạng tháng Tám - 1945 thành công, dân
tộc Việt Nam được tự do thoát khỏi xiềng xích nô lệ, đại đa số nhân dân được
hưởng lợi. Được ăn no, được mặc ấm, được tự do, được học hành ... tức là được
làm người đúng nghĩa. Vậy thì dĩ nhiên Cách mạng tháng Tám là đúng đắn, cả dân
tộc chúng ta được hưởng lợi và chúng ta sẽ nỗ lực tất cả để bảo vệ thành quả
cách mạng, giữ gìn nền độc lập ấy.
Ở chiều ngược lại, đám thực dân đế quốc và bè lũ tay sai bán
nước chúng mất lợi ích, lẽ dĩ nhiên chúng sẽ quyết tâm phá hoại, cắn xé bằng
được. Chung quy, tất cả cũng là đấu tranh vì lợi ích.
Hiệu ứng đám đông là rất ghê gớm, nhiều người ban đầu cũng chỉ
hùa vào thôi, chứ không biết hoặc không suy nghĩ hậu quả sâu xa đâu. Ví dụ như
nhiều người ở Bình Thuận đi biểu tình cho vui vậy, song nếu biết trước là sẽ bị
túm và cho vào tù bóc lịch thì mấy ai dám đi biểu tình. Hay như dân Hong Kong
cũng đi biểu tình, cũng đòi tự do tách khỏi Trung Quốc cho vui vậy, nhưng nếu
biết trước Hong Kong sẽ tan hoang như vậy, thử hỏi ai còn sẽ đi biểu tình nữa?
Nhìn Hong Kong bây giờ mà xem, cơ sở vật chất, địa điểm công
cộng tan hoang, nhiều người thất nghiệp, hàng loạt tiểu thương phá sản, tài
chính đóng băng, sản xuất đình trệ, du lịch về con số 0. Trung Quốc đại lục vẫn
đang mặc kệ đấy, để xem Hong Kong “tự diễn biến, tự chuyển hóa”. Và giờ như các
bạn thấy, Hong Kong giờ là cuộc đấu tranh của 2 thế hệ, à chính xác phải là 2
nhóm người: Cổ điển và tân thời. Lớp người làm ăn buôn bán thì méo mặt, họ đã
vác gậy gộc choảng nhau với nhóm các thanh niên trẻ hô hào Hong Kong độc lập và
tự chủ.
Hôm qua, một người ở Hong Kong đã cay đắng thốt ra: Làm chó thời
bình còn hơn làm người thời loạn.
Nói thêm để cho những ai chưa biết, nguồn gốc câu đó là một lời
than: Ninh vi thái bình khuyển, mạc tố loạn ly nhân. Tác giả của nó không ai
khác là Phùng Mộng Long, người viết nên cuốn Đông Chu Liệt Quốc lừng lẫy, nhưng
lời này không nằm trong Đông Chu Liệt Quốc đâu. Cũng như Trung Quốc đã qua thời
“liệt quốc” hỗn loạn ấy láu rồi. Haha, nghe mà thấm thật.
Nhóm sinh viên tân thời đang đập phá nhà băng, vơ vét siêu thị,
chận đường sân bay bến cảng, chưa biết sau này (giả như) Hong Kong được độc lập
có tốt hơn hiện tại không, song giờ đây là nơi hỗn loạn và tê liệt. Phần lớn
người dân ở đó đã không chịu đựng nổi nữa rồi. Nhiều khách quốc tế bị kẹt, hay
nhiều tiểu thương Hong Kong phá sản giờ đang sống trong cảnh đói, phải ăn mì
trừ bữa, có người uất ức phải thốt lên rằng: Khẩu phần ăn của tôi còn không
giàu dinh dưỡng bằng một con chó ở Đại lục. Nghe cay đắng không?
Mà hẳn những người đó được xem hai con chó trong bức ảnh nhức
mắt bên phải, chắc họ còn uất ức nữa. Chẳng những được ăn pate gan, thịt bò ...
mà đời sống tinh thần cũng rất phong phú.
Đấy, ảnh đấy là Trần Phương Ngữ, thiếu nữ đang gây sốt Mxh Weibo
Trung Quốc với bức ảnh mặc bikini dắt chó đi dạo ở nhà ga công cộng. Nói chung,
cư dân mạng TQ tỏ rõ thái độ bất bình, nhiều người rất phẫn nộ và khẳng định
đây là chiêu trò gây sự chú ý rẻ tiền, lố lăng và phản cảm.
Rẻ tiền hay không thì chưa rõ, nhưng tại sao nó lại sốt? Đơn
giản, bởi hàng ngàn trang mạng lớn reup nó để tỏ thái độ phẫn nộ, hàng vạn
người lao vào ném đá bất bình song cũng có hàng ngàn thanh niên tò mò hoặc trầm
trồ thích thú (trong đó có tôi). Vậy nên, có một cái vòng lẩn quẩn đó là người
ta càng chú ý, càng tích cực phê phán thì đối tượng lại càng nổi và sẽ tìm cách
được phê phán.
Tất nhiên, những đối tượng như thế này chẳng bao giờ có thể trở
thành sao hạng A, nhưng với nhiều người thế cũng là đã đủ.
Xã hội ngày càng hiện đại, đi kèm với đó là những tư tưởng Tây
Tàu hỗn loạn, những lối suy nghĩ kiểu “phương Tây văn minh” đang dần giết dần
đi những giá trị văn hóa cổ truyền. Không biết là đáng lo hay đáng mừng nữa!
Loạn thế có thể xuất anh hùng, nhưng còn có rất nhiều cẩu hùng
ra đời nữa cơ. Cũng như thời buổi hỗn loạn thông tin thế này, áp dụng lối sống “tự
do dân chủ văn minh hiện đại” ở nước khác, biết đâu nó sẽ lại thành thảm họa
đấy.
Nhân tiện, tôi không hề có ý định phản đối hay đả kích các bạn
nữ diện bikini dắt chó ra đường. Riêng vấn đề này thì “tự do dân chủ” muôn năm!
Nguồn : FB Lê
Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét