Một số thành viên của Văn đoàn độc lập |
Diễn đàn Xã hội dân sự ra đời với những người đứng đầu
là Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nhà văn Nguyên Ngọc, giáo sư Chu Hảo, nhà nghiên cứu
Nguyễn Huệ Chi… đã nhanh chóng tạo một cú lừa ngoạn mục đối với các trí thức có
tâm trong xã hội Việt Nam hiện nay.
Âm mưu thâu tóm quần chúng của phe chống
đối
Rất
nhiều nhân sĩ trí thức với mong muốn thúc đẩy đời sống xã hội tốt đẹp hơn đã
vội vàng ký tên chỉ vì những uy tín của các tên tuổi lớn mà tôi vừa kể ở trên.
Họ đều trông đợi rằng Diễn đàn Xã hội Dân sự sẽ là nơi lên tiếng góp ý sửa đổi
chính sách và đưa ra các giải pháp để xây dựng đất nước. Nhưng ngay khi bản
danh sách ký tên được công bố, ta có thể thấy tên tuổi của họ bị lẫn lộn cùng
với những thành phần chống đối cực đoan thuộc NoU, Đảng Việt Tân, Hội anh em
Dân chủ… chứ không hề được đặt cạnh những người dân thường, thậm chí còn không
có tên của những tổ chức NGO hoạt động xã hội (một hình thức xã hội dân sự mà
Diễn đàn Xã hội dân sự đang khuyến khích). Chắc hẳn nhiều trí thức phải đặt câu
hỏi về vấn đề này? Liệu rằng tên tuổi của họ có bị lợi dụng để làm bình phong
cho những hoạt động chống đối của Diễn đàn Xã hội dân sự hay không? Điều này ai
cũng có thể nhìn thấy trên nội dung của Diễn đàn Xã hội Dân sự. Trên Diễn đàn
(mà chỉ có một người vô hình nào đó đăng bài), đầy rẫy những bài bêu xấu, chửi
rủa chính quyền, khuyến khích biểu tình và bạo động; không có bất cứ một bài
viết nào mang tính xây dựng đất nước. Khi âm mưu này bị bại lộ, Diễn đàn Xã hội
dân sự vội vã đổi tên thành Dân Quyền và song song với đó là thành lập Văn đoàn
Độc lập.
Từ Diễn đàn Xã hội Dân sự đến Văn đoàn
độc lập: Chống phá có chiến lược
Văn
đoàn Độc lập do nhà văn Nguyên Ngọc làm Trưởng ban vận động thực hiện đúng
chiêu bài của Diễn đàn Xã hội dân sự là đi xin chữ ký của các nhà văn, nhà thơ,
nhà báo, nhà phê bình hiện nay. Trước khi bản Tuyên bố được công khai, đã có
một buổi gặp mặt nhân dịp Văn đoàn độc lập ra đời, trong đó có sự có mặt của
Tiến sĩ Nguyễn Quang A – một người chẳng có liên quan gì đến công việc của nhà
văn. Điều này chứng tỏ mối dây liên hệ mật thiết của Diễn đàn Xã hội dân sự và
Văn đoàn Độc lập. Rõ ràng rằng, Diễn đàn Xã hội dân sự vẫn đứng đằng sau Văn
đoàn độc lập. Họ thấy rằng không thể xếp chung những trí thức có tâm với đất
nước bên cạnh những kẻ bất mãn và chống đối cực đoan được, vậy nên đã phải tách
hai thành phần này ra những vẫn dưới sự chỉ đạo của nhóm chủ chốt Diễn đàn Xã
hội dân sự. Dân Quyền trở thành một trang của bên chống đối, là nơi để họ tha
hồ chửi bới, xách mé chính quyền để thỏa mãn cái tôi cá nhân. Còn Văn đoàn Độc
lập, chắc sẽ có blog trong nay mai, sẽ trở thành một trang tuyên bố hùng hồn
của các nhà văn tự xưng là Độc lập.
Họ hùng hồn tuyên bố: “Văn đoàn độc lập Việt Nam là một tổ
chức của xã hội dân sự, ái hữu nghề nghiệp, hoàn toàn độc lập đối với mọi hệ
thống tổ chức và thiết chế trong và ngoài nước.”, nhưng sự thực đằng sau tuyên
ngôn này lại chứng minh điều ngược lại. Trong bản tuyên bố, chúng ta không thấy
những lời tuyên ngôn về tự do sáng tác, độc lập tư duy mà mỗi nhà văn phải tự tạo
dựng cho bản thân mình; mà chỉ thấy một sự đổ lỗi toàn bộ cho thể chế chính trị
do Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính phủ của nước ta lãnh đạo. “Một thể chế tổ
chức đời sống văn học nặng tính quan liêu và bao cấp càng làm nặng nề thêm tình
hình, đồng thời lại không tạo được mối liên kết lành mạnh giữa những người viết
để nâng đỡ và thúc đẩy nhau trong công việc, hỗ trợ nhau trong khó khăn.” Nhưng
ai cũng có thể thấy các hoạt động của Hội nhà văn Việt Nam, Viện Văn học, và
các tạp chí nghệ thuật đang cố gắng để làm điều này. Việc một tuyên bố về tự do
sáng tác lại chỉ chăm chăm quy trách nhiệm cho chính quyền thể hiện rõ mưu đồ
chính trị của Văn đoàn độc lập.
Những bất ổn trong lập luận của tuyên bố
Văn đoàn độc lập
Văn
đoàn Độc lập cho rằng: “Những người viết văn tiếng Việt không thể nói rằng mình
hoàn toàn không có phần trách nhiệm về thực trạng đó. Một trong những chức năng
quan trọng nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp đạo đức xã hội.
Trong bước ngoặt lớn này của lịch sử, văn học Việt Nam đã không làm đúng được
vai trò của mình”. Điều này là chính xác! Nhiều năm gần đây, văn học ViệtNam
không có một tác phẩm nào có giá trị. Nhưng tác phẩm văn học có giá trị không
phải như gà đẻ trứng hay động vật sinh con theo mùa sinh sản, có khi cả một quốc
gia trong mấy trăm năm cũng chỉ có được một hai tác phẩm có giá trị. Như đất
nước Hà Lan, mấy trăm năm mới có một Andersen.
Hơn
thế nữa, chế độ “quan liêu và bao cấp” có thực sự gây cản trở cho con đường
sáng tác của người cầm bút. Nên nhớ thời Liên Xô là thời kỳ bao cấp toàn phần,
nhưng các nhà văn lớn và các tác phẩm lớn vẫn gây xáo động cả thế giới với
nhiều cây bút được giải Nobel. Từ khi Liên Xô sụp đổ, chính nước Nga cũng chẳng
có tác phẩm nào có giá trị. Ngay cả thực trạng hiện nay cũng vậy, những tác
phẩm văn chương có giá trị, buồn thay lại đến từ trong chiến tranh và thời kỳ
bao cấp. Sau năm 1990, khi nước ta mở cửa, văn chương đi xuống trông thấy rõ
rệt. Thậm chí từ sau năm 2008, khi đời sống ngày càng tự do hơn thì văn đàn lại
càng trở nên đìu hiu hơn. Không rõ các nhà văn của Văn đàn độc lập sẽ nói gì về
hiện tượng này?
Họ
cho rằng: “một xã hội như chúng ta đang có, trong đó các quyền tự do cơ bản của
con người thực tế bị vi phạm trầm trọng, đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng
tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi các tài năng.” Tài năng của người
viết văn thuộc về thiên bẩm và được trau dồi, rèn luyện theo năm tháng; chẳng
lẽ tài năng của người viết văn lại bị phụ thuộc và các điều luật của nhà cầm
quyền và bị hoàn cảnh xã hội dễ dàng làm cho lụi tàn hay sao? Nếu một tài năng
lụi tàn dễ đến thế thì có lẽ thế giới chẳng còn bất cứ một tác phẩm vĩ đại nào
mà chỉ có những tác phẩm tung hô, ca ngợi và xu thời. Chỉ những nhà văn tài
năng kém cỏi mới cần một không gian thoải mái để viết văn. Có vẻ như Văn đoàn
Độc lập không thực sự muốn khuyến khích sáng tạo mà chủ yếu chỉ muốn cạnh tranh
quyền ảnh hưởng với Hội nhà văn Việt Nam trong việc: “Đoàn kết tương trợ giữa
những người viết văn tiếng Việt trong và ngoài nước” mà thực ra là thâu tóm
giới văn chương chữ nghĩa.
NGƯỜI VIẾT VĂN ĐỘC LẬP KHÔNG CẦN VĂN
ĐOÀN ĐỘC LẬP
Từ
sau thời kỳ đổi mới, chế độ kiểm duyệt ngày càng được nới rộng, nhiều cây bút
hoàn toàn độc lập với Hội nhà văn Việt Nam, tức là không cần làm thành viên của
hội, không cần sự cho phép của hội vẫn có thể được xuất bản sách hay viết báo
tự do tại Việt Nam, không cần giải thưởng của Hội mới khẳng định uy tín và tài
năng trên văn đàn. Chúng ta đã có rất nhiều nhà văn độc lập và số lượng những
nhà văn này sẽ ngày càng gia tăng với vai trò trải rộng thông tin của Internet.
Để một tác phẩm hay đến được với công chúng (điều mà tất cả các nhà văn đều
mong muốn hơn bất cứ tiền bạc và quyền lợi), thì thời đại ngày nay là thời đại
dễ dàng nhất trong lịch sử ngoài người. Tức là bối cảnh hiện nay là một cơ chế
cho phép những cây bút tự do có quyền lợi ngang bằng với các nhà văn nằm trong
hệ thống, những người nào thật sự có tài năng thì sẽ có danh tiếng và uy tín.
Trong
bản tuyên bố, các cây bút bị quy kết là “thờ ơ đối với trách nhiệm xã hội, vô
cảm trước thời cuộc, quan trọng hơn nữa là thiếu độc lập tư duy, từ đó mà tự
hạn chế năng lực sáng tạo”. Đây là một lối nghĩ lạc hậu của thứ văn chương phục
vụ lợi ích chính trị. Sáng tạo của người cầm bút trong nghệ thuật để tôn vinh
cái đẹp và giá trị nhân văn là trách nhiệm lớn lao nhất, cho dù có phê phán cái
xấu thì văn chương cũng phải hướng con người đến các những mục tiêu cao hơn. Sự
sáng tạo mà Văn đoàn Độc lập nhấn mạnh rõ ràng chỉ là phê phán cái xấu để hạ bệ
uy tín của chính quyền. Họ phủ nhận công lao cách tân nghệ thuật, ca ngợi cái
Đẹp mà rất nhiều nhà văn khác đang đeo đuổi.
Các
nhà văn khởi xướng Văn đoàn độc lập không hề quan tâm đến sứ mệnh sáng tạo của
bản thân mình. Mặc dù ở giữa một thời đại tương tác thông tin mạnh mẽ như hiện
nay, họ vẫn không viết được tác phẩm nào có giá trị. Họ chỉ mải lo thu gom các
nhà văn độc lập, dưới quyền điều phối của họ, hướng mũi nhọn vào chính quyền.
Họ thay thế mục đích sáng tạo bằng mục đích mượn nghệ thuật để phục vụ chính
trị. Họ phủ nhận những nỗ lực của chính quyền trong việc tạo dựng một văn đàn
tự do sáng tạo. Bằng việc muốn thao túng giới văn nhân, trí thức, họ đã phản
lại chính lý tưởng tự do, độc lập mà họ đang hô hào.
Nguyễn Biên Cương.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét